Vệ sĩ nghe vậy, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, tay đỡ có chút luống cuống.
Thím Lưu nhìn Cố Lê, vẻ mặt đau lòng chất vấn cô: "Mợ chủ, ý mợ là sao? Tôi biết bà cụ đối với mợ rất nghiêm khắc, nhưng lúc này tình trạng của bà ấy rất nguy cấp, chúng ta nhất định phải đưa bà ấy đi bệnh viện, mà mợ quấy rối như vậy là có ý gì?"
Cố Lê không để ý tới bà ta, đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh bà cụ.
Thím Lưu thấy thế, tiếp tục kêu vệ sĩ: "Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau kéo mợ chủ ra, đưa bà cụ đi bệnh viện. Lỡ như bà cụ gặp chuyện không may, các người gánh được không?"
Lúc này bọn vệ sĩ mới phản ứng lại, đi lên kéo Cố Lê ra.
Cố Lê nghiêm túc quét mắt qua : "Ai dám đυ.ng vào tôi, tôi sẽ kêu Mặc Thời Đình chặt tay người đó!"
Vệ sĩ: "..."
Cậu Mặc so với bà cụ còn đáng sợ hơn, bọn họ có chút kinh hãi.
Thím Lưu không nhịn được gào khóc: "Bà cụ, bà mau tỉnh lại đi, bà cụ."
"Đừng ầm ĩ!"
Cố Lê tức giận quát bà ta một câu, vừa lưu loát đẩy miệng bà cụ ra, đưa hai viên thuốc nhỏ vào.
Thím Lưu dọa ngốc: "Mợ, mợ, mợ cho bà cụ uống cái gì vậy? Mợ chủ, mợ dám có mưu đồ hại bà cụ?"
Cố Lê: "..."
Mệt tim!
Cuối cùng cô cùng hiểu vì sao bà cụ không vui vẻ chiều lòng người, nhưng lại sủng tín người có đạo đức này nhiều năm như vậy, đúng là tốt hơn bà chỗ nào chứ?
"Mau gọi xe cứu thương!"
Cô nói với vệ sĩ.
"Vâng."
Vệ sĩ không dám trì hoãn, vội vàng gọi 120.
Thấy Cố Lê nhẹ nhàng khống chế toàn cục, sắc mặt thím Lưu vô cùng khó coi, trong lòng tức giận.
Hừ, con nhóc nhà cô rất lợi hại đúng không?
Nếu như không cứu được bà cụ, tôi nhìn xem cô nói với cậu chủ thế nào?!
...
Thuốc Cố Lê cho bà cụ Tống uống chỉ là để trì hoãn bệnh, chứ không phải là cứu bà cụ tỉnh.
Dù sao, bệnh của bà cũng rất nghiêm trọng, cho dù lập tức tiến hành phẫu thuật, cũng rất nguy hiểm.
Mười phút sau, xe cứu thương đã đến.
Một đám người vội vã chạy vào bệnh viện.
Bà cụ vừa mới đưa vào phòng cấp cứu không lâu, thì nghe nói người nhà họ Tống cũng đang lục tục vội vã trên đường tới.
Xuất hiện đầu tiên là gia chủ nhà họ Tống, Tống Học Minh và vợ của ông ta, Vạn Dao.
Tống Học Minh là cháu lớn của bà cụ, cũng là bác cả Tống Vân Khuyết.
Ông ta vừa lo lắng vừa tức giận, chất vấn thím Lưu : "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao cô tôi lại đột ngột ngất xỉu?"
Thím Lưu nghẹn ngào lau nước mắt, khóc sướt mướt cáo trạng Cố Lê: "Ông chủ, bà cụ là do mợ chủ chọc tức đến ngất đi."
Cố Lê: "???"
Cô chọc tức bà cụ đến ngất xỉu?
Nhưng cô không làm gì cả, thậm chí còn bị giội cho nước sôi lên người, hiện tại bắp đùi đều nổi bóng, chưa kịp xử lý nữa, không biết có để lại sẹo hay không...
Tống Học Minh vừa nghe là do Cố Lê hại bà cụ, không nói gì liền đi qua, hung dữ tát vào mặt cô.
"Bốp" một tiếng vang giòn, truyền ra cả hành lang.
Đột nhiên bị trúng một cái tát, Cố Lê hoảng hốt, có chút bối rối.
Cô không ngờ, đường đường là chủ một gia đình lại không phân biệt tốt xấu mà đã ra tay đánh người.
Tống Học Minh vẫn chưa hết giận, đang định giơ bàn tay đánh thêm, thì tay đột nhiên bị người ở phía sau nắm chặt lại.
"Ai? Không sợ chết, dám cản ông đây giáo huấn con nhóc xấu xa này? Không muốn sống?"
Ông ta vừa tức mắng to, vừa nghiêng đầu qua chỗ khác, không hề nghĩ rằng, đập vào mắt, là gương mặt u ám của Mặc Thời Đình.
Trong lòng Tống Học Minh hồi hộp, khí thế vênh váo hung hăng trong nháy mắt liền biến mất sạch sẽ, nhưng vẫn tỏ vẻ là bậc bề trên cứng rắn nói: "Thời Đình, là cháu sao. Cháu đến đúng lúc lắm, bà nội cháu bị con nhóc này chọc tức đến nhồi máu cơ tim, hiện tại sống chết chưa rõ, cháu nhất định phải nói rõ ràng chuyện này!"