Mặc Thời Đình?!
Trời má, sáng sớm anh ta đến tìm mình làm gì vậy?
Chẳng lẽ mới qua một buổi tối, anh ta đổi ý rồi?
Không được, cô không muốn gặp anh ta!
Nghĩ đến đây, Cố Lê liền đóng cửa lại một cái ‘rầm’.
Mặc Thời Đình bị từ chối cho vào nhà: "???"
"Cốc cốc cốc…"
Anh kiên nhân gõ lại.
Nhưng mà, cô gái lại giống như muốn đuổi anh, không chịu mở cửa.
"Không mở cửa, tôi lấy chìa khóa dự phòng mở đấy!"
Anh lạnh lùng mở miệng cảnh cáo.
Cơ thể Cố Lê nhỏ nhắn run lên, vừa nhanh chóng lấy quần áo tròng vào, vừa lên tiếng: "Tôi đang thay quần áo, anh chờ một chút."
"..."
Cuối cùng bên ngoài cũng yên tĩnh.
Không biết là đợi cô lâu quá hay là thật sự đi lấy chìa khóa dự phòng rồi.
Nhưng vô luận làm gì, cô cũng không muốn gặp anh.
Một phút sau, Cố Lê đã sửa soạn xong xuôi.
Cẩn thận mở cửa ra, liền nhìn thấy người đàn ông hai tay vòng ngực, nhàn nhã dựa vách tường.
Sắc trời trong xanh, có vài tia ánh mặt trời khẽ xuyên thấu qua cửa số hành lang chiếu vào, rơi vào trên mặt tuấn tú của anh, không khỏi khiến anh có mấy phần quý khí [1] mà thần thánh không thể xâm phạm.
[1] 贵气(quý khí) khí chất cao quý, phong độ
Là một người đàn ông rất đẹp trai!
Cố Lê thầm mê trai.
Nhớ lúc 5 tuổi gặp anh lần đầu tiên, cô đã cảm thấy anh trai nhỏ này ưa nhìn nhất trên đời này rồi.
Sau đó trở lại gia tộc mình, gặp qua đủ loại mỹ nam, nhưng không có ai có thể đánh đồng được với anh Đình của cô.
Đây chính là Bạch Nguyệt Quang đúng không?
[2] 白月光 (Bạch Nguyệt Quang- ánh trăng sáng) là từ ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ khó có thể với tới được một người hoặc một sự vật sự việc nào đó, luôn đặt một người ở trong người trong lòng nhưng không thể ở bên cạnh. Từ này xuất phát từ tiểu thuyết của Trương Ái Linh- 张爱玲,
Chỉ là sau khi lớn lên, từ anh lớn Bạch Nguyệt Quang dịu dàng săn sóc, đã biến thành đại ma vương máu lạnh chỉ biết ăn hϊếp người.
Chênh lệch này thực sự là...
Nếu không phải có khuôn mặt này, sợ là khi con bé đã bị gϊếŧ rồi.
Cố Lê không nhịn được lải nhải.
Mặc Thời Đình đánh giá cô một vòng, thấy quần áo cô nhàn nhã, liền không nói gì nhiều, chỉ nói đơn giản ba chữ: "Đi chạy bộ."
"Cái gì?"
Cố Lê hơi ngẩn ra, vừa phản ứng lại, liền cười vô cùng xán lạn: "Giỏi lắm, giỏi lắm."
Hù chết bảo bảo.
Cho là anh ta muốn kéo mình đi ly hôn, làm cô sợ bóng sợ gió một hồi!
...
Mặc Thời Đình tưởng rằng Cố Lê động một chút là sinh bệnh, thân thể như vậy không ổn, sức khỏe thể chất chắc chắn rất kém.
Nào có thể đoán được, vừa cùng cô chạy một vòng hồ nhân tạo, anh đã thay đổi cách nhìn với cô.
Cô bé này, vậy mà có thể đuổi kịp tốc độ của anh?
Đương nhiên, vì nhường cô, hôm nay anh cố ý chạy chậm một chút.
Nhưng sau khi hai vòng, lại nghe cô nói: "Anh Đình, sao anh chạy chậm vậy? Tôi không muốn chờ anh đâu."
Mặc Thời Đình: "? ? ?"
Thì ra, cô đây là đang ghét bỏ anh?
Cánh cứng rồi, không sợ anh?
Gương mặt người đàn ông tuấn tú ngay lập tức u ám, quay đầu nhìn cô: "Cô giỏi như vậy, không bằng so tài một lần?"
"Được thôi, tôi mới không sợ anh."
Cố Lê cười hì hì nói.
Từ nhỏ cô đã sống dưới sự đào tạo ma quỷ của sư phụ, chạy bộ đối với cô mà nói chỉ có chút thú vị.
"So tài thế nào?"
Cô vừa chạy vừa hỏi.
Mặc Thời Đình nói: "Ai chạy xong trước mười vòng, thì người đó thắng."
"Vậy có được thưởng gì không? Ví dụ bên kia thua phải thỏa mãn một điều kiện của đối phương? Đương nhiên, điều kiện phải nằm trong khả năng."
Cố Lê đề nghị.
Cơ hội tốt để gài bẫy anh, cô tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Mặc Thời Đình thấy biểu cảm tinh nghịch trong mắt cô, ánh mắt dao động, xẹt qua ý cười : "Được!"
"Vậy bắt đầu đi, anh Đình."
Cố Lê không thể chờ đợi được nữa.
Thế nhưng Mặc Thời Đình lại không nhanh không chậm nói: "Nhường cô 2 vòng đó."
Cố Lê chẹp miệng : "Xem thường ai đó?"
"Oh!"
"Này, anh thật sự muốn nhường tôi?"
"Đúng."
"Được! Vậy anh đừng hối hận nha."
Biết rõ anh đây là tâm lý chủ nghĩa đàn ông trổi dậy, Cố Lê cũng không khách khí nữa, vung chân ra bắt đầu chạy.
Mặc Thời Đình đứng tại chỗ, thưởng thức cơ thể cô mạnh mẽ, đáy mắt xuất hiện ý cười.
Một con nhóc thú vị!
Cố Lê liên tục chạy hai vòng, lúc đi qua bên cạnh anh, thấy anh còn chưa định bắt đầu chạy, không khỏi thở hổn hển nhắc nhở: "Này, anh chạy mau đi."