"Sao thế?"
Ông cụ và Tống Vân Khuyết không hẹn mà cùng quan tâm cô.
Mặc Thời Đình cũng ngay lập tức quay đầu nhìn sang.
Cố Lê xấu hổ mở miệng: "Xương... xương cá mắc vào trong cổ họng rồi."
Ăn có một bữa cơm mà cũng bị mắc xương cá, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy, cô cảm thấy thật mất mặt.
Nhưng mắc xương nghiêm trọng hơn, có cảm giác rất đau, nào còn tâm tư quan tâm đến vấn đề mặt mũi nữa.
"Há miệng, tôi xem."
Mặc Thời Đình ra lệnh.
Giọng điệu của anh lạnh nhạt, lại có chút lo lắng, trong lòng Cố Lê khẽ động, phối hợp mở miệng.
A, lần này còn mất mặt hơn.
Mặc Thời Đình nhìn thoáng qua, lông mày cau lại: "Đi bệnh viện."
Dứt lời, liền đứng dậy đi tới ôm cô.
Cố Lê kinh ngạc, vừa định nói không cần, ông cụ lại giành nói trước: "Còn không mau đi đi."
"Vâng ạ."
Mặc Thời Đình khẽ vuốt cằm, ôm cô sải bước đi ra ngoài.
Cố Lê thấy thế, liền thức thời nuốt lại lời từ chối vừa định ra khỏi miệng.
Quả thực là đau đến khó chịu, cô cũng không làm kiêu nữa.
Trên đường đến gara, cô vùi người vào trong l*иg ngực của anh, nghe tim đập trầm ổn của anh, ánh mắt lóe lên.
Tên này đối xử tốt với mình như vậy, là do lương tâm dậy sóng?
Vừa bừng tỉnh, Mặc Thời Đình đã đi tới bên cạnh xe, nhét cô vào ghế lái phụ.
"Nịt dây an toàn."
Quẳng câu nói này xong, anh lạnh lùng đóng cửa xe lại rồi vòng qua bên kia lên xe.
Dọc đường đi, bởi Cố Lê không tiện nói, nên trong cả quá trình hai người đều im lặng.
Sau 40 phút, xe đã bệnh viện tư nhân cao cấp.
Lục Tông mới ra khỏi phòng phẫu thuật, thì nhận được điện thoại Mặc Thời Đình gọi đến: “Phẩu thuật xong chưa? Tôi đang ở văn phòng của cậu."
"Sao đột nhiên tới vậy?"
Lục Tông hơi kinh ngạc.
"Dẫn theo bệnh nhân cho cậu khám, nhanh lên đi."
"Biết rồi."
Lục Tông cúp điện thoại, trong lòng không khỏi tò mò, bệnh nhân nào mà đích thân Mặc Thời Đình hộ tống đi?
Nghĩ đến đây, anh ta theo bản năng tăng nhanh bước chân.
Vội trở lại văn phòng, đẩy cửa ra, liền thấy Mặc Thời Đình ngồi ở trên ghế sa lon, hai chân ưu nhã bắt chéo vào nhau.
Còn ghế nhỏ bên cạnh, là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nếu như đoán không sai, hẳn là Cố Lê.
Xem ra, Mặc Thời Đình vẫn rất quan tâm đến cô vợ nhỏ này nha.
Nhưng mà cô ấy bị bệnh gì?
Lục Tông đánh giá Cố Lê, đồng thời Cố Lê cũng vừa khéo nhìn về phía anh ta.
Nhận ra anh ta chính là anh em tốt của Mặc Thời Đình, là chuyên gia y học nổi tiếng cả trong và ngoài nước, cô đứng lên, lịch sự chào : "Xin chào, bác sĩ Lục."
Thấy cô nói chuyện có vẻ khó khăn, Lục Tông đi thẳng vào vấn đề: "Cổ họng bị sao thế?"
"Bị mắc xương."
Mặc Thời Đình thay Cố Lê trả lời.
"Bị mắc xương?"
Lục Tông không tin vào tai mình: "Chuyện đơn giản như vậy, chỉ cần tìm đại bác sĩ lấy ra là được rồi? Có cần phải tìm tới tôi không?"
Mặc Thời Đình lãnh đạm hỏi ngược lại: "Cậu không phải là bác sĩ?"
Lục Tông: "..."
Cố Lê xấu hổ, chịu đau mở miệng: "Thật xin lỗi, đã gây phiền toái cho anh rồi."
Lục Tông quay đầu mỉm cười với cô: "Không sao, cô qua bên kia ngồi đi, tôi lấy ra xương ra giúp cô."
"Vâng vâng."
Cố Lê ngoan ngoãn phối hợp.
"Còn tốt, không tính là quá nghiêm trọng. Nhưng xương lớn như vậy, nếu như xuống chút nữa, là phải làm phẩu thuật, cô cũng còn rất may đấy."
Lục Tông vừa bắt tay làm, vừa an ủi cô.
Cố Lê khóc không ra nước mắt, cô cảm thấy không được an ủi chút nào.
Cô chỉ là ăn cá thôi mà, sao suýt chút phải phẫu thuật chứ...
Mấy phút sau, xương cá đã được lấy ra.
Trong nháy mắt Cố Lê cảm thấy thoải mái đi rất nhiều : "Bác sĩ Lục, thực sự rất cám ơn anh. May mà có anh, nếu không tôi cũng thảm rồi."
"Không cần khách sáo."
Lục Tông vừa dọn dẹp dụng cụ, vừa dặn dò : "Hai ngày nay chú ý đồ ăn thức uống, kiêng cay."
"Vâng, cảm ơn anh."
Cố Lê nở nụ cười ngọt ngào với Lục Tông.
Thấy hai người phối hợp nói chuyện phiếm, hoàn toàn coi anh như không khí, Mặc Thời Đình không kiên nhẫn thúc giục : "Đi!"