Chương 22: Mặc Thời Đình, Anh Là Đồ Xấu Xa!

“Không, không có nha."

Ánh mắt Cố Lê né tránh, phủ nhận.

Cô cố gắng thoát khỏi tay kìm kẹp của anh.

Nhưng Mặc Thời Đình không định bỏ qua, nhanh tay đoạt lấy son môi của cô, xoay người lật cô sang bên cạnh, đồng thời kéo một góc chăn, đem cô lăn qua lộn lại như bánh xe cuốn vào .

"A a a..."

Cố Lê không ngờ tới người đàn ông lại đột nhiên sử dụng chiêu này, liền la hét chói tai.

Đến khi cô bình tĩnh lại, thì phát hiện mình đã bị trói thành một bó, lăn đến bên kia giường.

Chăn bó thành một cục, muốn động cũng không động được, chỉ lộ ra một đôi mắt vô tội giống như nai con, thoạt nhìn rất buồn cười.

Mặc Thời Đình thấy thế, tỏ lòng tốt kéo chăn xuống giúp cô, để cả gương mặt cô lộ ra.

Thấy anh vẫn ung dung nhìn chằm chằm cô, còn vừa vuốt son môi của cô, trong lòng Cố Lê lập tức có còi báo động mãnh liệt : "Anh muốn làm gì?"

Mặc Thời Đình không trả lời, chỉ dùng miệng cắn cây son môi đỏ hồngv ẽ trên gò má của cô.

Cuối cùng Cố Lê cũng biết rõ anh muốn làm gì, kích động đến la hét oa oa—— .

"Mặc Thời Đình, anh là đồ xấu xa!"

"Không cho phép anh làm bậy!"

"Anh... anh không được ức hϊếp tôi..."

Cô gái tránh trái tránh phải, những cũng không thể tránh khỏi, đành trơ mắt nhìn anh làm xằng làm bậy ở trên mặt mình.

Động tác Mặc Thời Đình rất nhanh, chỉ chút xíu đã vẽ xong hai con rùa.

Thưởng thức kiệt tác của mình, anh không nhịn được cười nhếch môi.



Cố Lê quả thực tức đến muốn nổ tung : "Mau thả tôi ra ngoài!"

"Gấp cái gì?"

Anh thong thả đậy nắp son môi lại, rồi mò đến điện thoại di động ở trên đầu giường.

Vẻ mặt Cố Lê đề phòng: "Anh….không được phép chụp hình!"

"Tách, tách…."

Dứt lời, liền nghe thấy tiếng chụp hình vang lên liên tục, lúc này, suy nghĩ đánh chết anh cô cũng đã có.

"Mặc Thời Đình, anh khốn kiếp!"

"Rùa đen lớn!"

"Tên đàn ông cặn bã!"

"Đồ vô lại!"

...

Thấy cô gái liên tục chửi mình, Mặc Thời Đình nhíu mày : "Có tinh thần như vậy, không bằng tiếp tục quỳ?"

"Anh…."

Cố Lê khẽ cắn răng, quả thực không nhịn nổi cơn tức, lại mắng : "Bỉ ổi, vô liêm sỉ, hạ lưu!"

Mặc Thời Đình đứng lên, từ trên cao nhìn xuống sườn mặt cô.

Ánh mắt người đàn ông sâu không lường được, nhìn chằm chằm đến Cố Lê có chút sợ, sợ anh một lời không hợp lại muốn ly hôn.

Cô rụt cổ, suy nghĩ biện pháp đối phó, thì anh lại xoay người, sải bước đi ra ngoài.

Cố Lê: "..."



"Này, anh thả tôi ra!"

"A a a…."

...

Mặc Thời Đình đến phòng khác rửa mặt xong xuôi, thay đồ đi ra ngoài, trên đường xuống gara, vừa lúc gặp ông cụ Mặc đang vội.

Nhìn thấy anh, ông cụ gào cổ la lớn: "Mặc Thời Đình, cháu đứng lại đó cho ta!"

Một tay Mặc Thời Đình bỏ vào túi xoay người: "Ông nội, xem ra cơ thể ông khôi phục rất tốt."

"Đừng có đổi chủ đề."

Ông cụ vừa nói vừa đi đến trước mặt anh, vung gậy chào hỏi thân thể anh: "Tiểu Lê Tử sao rồi?"

"Cháu mang Tiểu Lê Tử của ta đi đâu rồi?"

"Ta đánh chết thằng nhóc thúi chỉ biết ăn hϊếp vợ!"

Mặc Thời Đình đứng bất động, mặc cho ông hỏi.

Ông cụ liên tiếp đánh đến mệt mỏi, thu gậy về, lấy hơi: "Người ở đâu? Giao ra đây cho ta!"

Mặc Thời Đình dùng cằm chỉ về hướng tầng hai biệt thự, lãnh đạm mở miệng: "Ở trên giường."

"Trên giường?"

Ông cụ Mặc hơi ngẩn ra, vừa phản ứng lại, đôi mắt liền sáng lên.

Phòng ở trong biệt thự này tuy nhiều, nhưng không có phòng khách, mà trong phòng Mặc Thời Đình chỉ có một cái giường, nói cách khác, Tiểu Lê Tử và thằng nhóc này ngủ cũng một giường?

Mà thằng nhóc thúi này mắc bệnh thích sạch sẽ, sẽ không cho người khác nằm ở trên giường mình, xem ra, Tiểu Lê Tử cũng có chút tài năng, có thể thu phục được tên mặt lạnh này.

Thấy ông cụ đắc chí, Mặc Thời Đình biết rõ là ông đang hiểu lầm, nhưng không giải thích, ngược lại nói: "Để cô ấy nghỉ ngơi đi. Cháu đến công ty đây."