Chương 37: Vì Ganh Ghét Nên Muốn Các Người Đau Khổ

Nhi Lan nắm tay Hoàng Oanh, đôi mắt đượm buồn rớm lệ bi thương.

“Thời gian qua cậu sống tốt chứ? Tôi nghe nói mẹ cậu vừa qua đời, vì sao cậu giấu tôi và Thiên Ý? Chẳng lẽ hai chúng tôi không phải bạn cậu à?”

Thiên Ý sửng sốt nhìn Hoàng Oanh: “Dì mất rồi sao?”

Hoàng Oanh cắn môi đến bật máu, đau đớn gật đầu.

Đêm tháng mười hai gió rét mẹ Hoàng Oanh ra đi trong đau đớn, sau khi chôn cất mẹ Hoàng Oanh một mình trở về nơi đây, tình cờ nhìn thấy thông báo tuyển người chăm sóc tại viễn dưỡng lão nên xin vào làm. Nhờ vậy mới có cuộc hội ngộ ngày hôm nay.

Những nghi ngờ vừa nhen nhóm trong lòng Thiên Ý vì tin mẹ Hoàng Oanh qua đời mà lụi tàn. Cô hết sức an ủi bạn mình, hoàn toàn đem chuyện vừa rồi ném vào lãng quên.

Nói Thiên Ý ngốc cũng được, vốn cuộc sống của cô luôn trong yên bình. Sau khi sống cùng Phó Mặc tuy có vài bão giông song không khác xưa là mấy, vì cái cách Phó Mặc bảo bọc Thiên Ý hệt như cái cách ba cô từng làm suốt hai mươi mấy năm qua. Vì thế trong tiềm thức Thiên Ý, vạn vật vạn người đều tốt đẹp.

Có Thiên Ý nay còn cả Hoàng Oanh và Nhi Lan, vυ" Hiền rất vui, đã lâu rồi bà chưa vui vẻ đến thế. Thiên Ý ở cùng vυ" Hiền đến bốn giờ rưỡi chiều. Nhìn tia nắng cuối cùng trong ngày dần tắt, Thiên Ý luyến tiếc nói lời chia tay bà.

Ra đến cổng, cô nhờ vả Hoàng Oanh chăm sóc vυ" Hiền. Hoàng Oanh gật đầu, ánh mắt chan chứa như có nhiều điều muốn nói. Nhi Lan kéo tay Thiên Ý, cười rạng rỡ.

“Chúng ta về thôi cũng chiều rồi, lần sau lại đến nhé. Hoàng Oanh hai chúng tôi về đây, hẹn gặp lại.”

Khi Nhi Lan nói hẹn gặp lại, Hoàng Oanh có biểu cảm rất kỳ lạ. Cô không nói gì chỉ lặng lẽ bước vào sân viện rộng lớn.

Trên đường trở về Thiên Ý hỏi Nhi Lan.

“Sao hôm nay Lan lại có mặt ở đó vậy? Làm mình bất ngờ lắm đấy.”

Nhi Lan cười khúc khích ngã đầu lên vai Thiên Ý.

“Mình đến để mang ít quà biếu các cụ, nào ngờ đâu từ xa nhìn thấy cậu và Hoàng Oanh, lúc đó mình vui lắm lập tức chạy đến tìm hai cậu.” Nhi Lan nhéo vào eo Thiên Ý: “Vì sao thấy tôi hai người đều im lặng? Có phải nói xấu tôi đúng không?”

Thiên Ý cười phá lên, cô đẩy đầu Nhi Lan ra: “Đương nhiên là thế rồi.”

“À… nhà ngươi chán sống?!”

Nhi Lan ra chiêu hiểm ác làm Thiên Ý cười đau cả bụng. Thông qua gương chiếu hậu bác tài xế taxi khẽ mỉm cười vì sự đáng yêu của hai cô gái.

“Hôm mình vui lắm cứ ngỡ như quay về năm tháng lén nấu mì gói trong ký túc xá vậy, thật mong chúng ta sẽ gặp nhau mỗi ngày.” Thiên Ý nói.

Nhi Lan gật gù đồng tình: “Quãng thời gian đó vui thật, chỉ tiếc là hiện giờ mỗi chúng ta đều có khung trời riêng. Có cuộc sống riêng muốn như trước kia rất khó.”

Hoài niệm quá khứ là chuyện trong chúng ta ai cũng từng làm ít nhất một lần, có người sẽ mỉm cười hạnh phúc, cũng có người rơi lệ thương tâm. Dù hiện tại khác nhau nhưng bù lại quá khứ chúng ta từng bên nhau, điều đó trở thành một phần an ủi, vì đã làm cho thanh xuân thêm tươi đẹp hơn.

Chiếc xe đỗ tại trung tâm thương mại, Nhi Lan xuống xe nói lời tạm biệt với Thiên Ý.

“Cậu về trước đi, mình có vài món đồ cần mua. Nơi đây khá gần chỗ mình ở, lần sau có cơ hội mình sẽ mời cậu đến chơi. Tạm biệt nhé!”

“Vậy cậu cũng về an toàn nhé!”

Thiên Ý vẫy tay tạm biệt Nhi Lan. Nhìn theo chiếc taxi dần đi xa nụ cười trên mặt Nhi Lan tắt hẳn, gương mặt lạnh giá như gió mùa đông mang theo bão tuyết và cơn cuồng nộ quét sạch mọi chướng ngại vật trên đường.



Cánh cửa gỗ chầm chậm mở ra, giày cao gót đen giẫm lên nền gạch trắng lộc cộc tiến vào phòng giặt ủi. Gương mặt Nhi Lan dần xuất hiện trong gương, Hoàng Oanh hốt hoảng quay phắt ra sau, mặt thoáng tái xanh.

Hoàng Oanh lùi mấy bước, bàn tay siết chặt khăn lông, cô cất giọng run rẩy.

“Cô… cô đến đây làm gì? Mau ra ngoài đi!”

Nhi Lan cười châm chọc, cô ta vươn tay chạm lên lọn tóc trước má Hoàng Oanh, ngón tay xoay vài vòng bất thình lình giật mạnh xuống. Hoàng Oanh ôm đầu rên lên, lọn tóc trong tay Nhi Lan rơi xuống nền gạch. Cô ta bĩu môi, phủi tay.

“Đến để làm gì à? Vấn đề này cô nên rõ hơn tôi chứ Hoàng Oanh.” Nhi Lan bóp mặt Hoàng Oanh, trợn mắt hung tợn: “Tôi đã tốt bụng tha cho cậu rồi vì sao cậu còn chạy đến đây mách lẻo với Thiên Ý hả? Hay là cậu muốn tôi xử nốt người thân cuối cùng của cậu.”

Hoàng Oanh cắn chặt môi, ánh mắt tràn đầy căm hận. Cô hít vào một hơi run rẩy, giọng nói yếu ớt.

“Thì sao? Cô nghĩ làm vậy mình sẽ không gặp quả báo à? Tôi chưa từng đối xử tệ với cô, nếu có cũng là lòng đố kỵ hẹp hòi của cô thôi. Ngay từ đầu người sai là cô.”

Nhi Lan thả lỏng cơ mặt, đôi mắt đỏ ngầu nheo lại. Khóe môi cô ta giật giật, tiếng cười man rợ bật ra từ cổ họng chua chát xé rách màng nhĩ người nghe.

“Thì ra là như vậy? Là tôi sai à?”

Cô ta đăm đăm nhìn vào kệ đựng đồ cách đó không xa, trên kệ đựng ngoài khăn lông còn vài dụng cụ giặt tay như bàn giặt. Nhi Lan cười điên dại.

“Nghĩ lại xem những năm làm bạn tôi đã làm nền cho các người ra sao?”

Nói một câu Nhi Lan sẽ chỉ vào vai Hoàng Oanh.

“Tôi cam chịu làm một kẻ đứng sau để các người tỏa sáng, tôi nhịn nhục khi các người cãi vã nhau mà khi đó người phải chịu đựng lắng nghe là tôi. Tôi làm tất cả mọi chuyện các người đã bao giờ công nhận chưa? Mở miệng thì nói xem tôi là bạn, câu nói giả dối đó tôi nghe đến phát chán rồi.”

Cô ta bước đến tóm tóc Hoàng Oanh đập mạnh vào tường. Giọng Nhi Lan vang lên đều đều.

“Thua dưới tay một đứa tầm thường như tôi chắc các người khó chịu lắm nhỉ? Đừng lo, không bao lâu thôi tôi sẽ giúp cậu gặp lại người nhà mình.”

Da mặt Hoàng Oanh cọ vào bức tường thô cứng khiến nó trở nên đỏ lòm đau đớn, Hoàng Oanh nhắm chặt mắt ép giọt nước mắt rơi xuống.

“Chỉ vì cô ganh ghét chúng tôi nên mới làm ra chuyện tàn nhẫn đó. Thục Ý cũng là do cô hại phải không?”

“Phải. Tôi vì ganh ghét các người nên mới muốn các người đau khổ.”

Hoàng Oanh thở mạnh, dùng hết sức bình sinh vùng ra khỏi sự áp chế của Nhi Lan. Hoàng Oanh gào lên:

“Cô điên rồi. Pháp luật sẽ không tha thứ cho hành vi sai trái của cô đâu.”

“Pháp luật?” Nhi Lan cười khẩy: “Pháp luật chỉ là sợi dây thừng cho những kẻ nghèo hèn như cô bám víu và tin vào công bằng. Còn những kẻ có tiền chính là con dao, cắt đứt sợi dây giả dối đó. Cô đã bao giờ thấy kẻ có tiền nào phải ngồi tù chưa? Cô vẫn còn tin mình sống đến ngày tôi bị trừng phạt sao Hoàng Oanh? Ngây thơ! Đến lúc thật sự tôi bị trừng phạt thì xương cốt cô cũng đã mục ruỗng rồi.”

“Cô…” Những lời tiếp theo Nhi Lan vội nuốt ngược vào trong, cô ta trừng mắt nhìn ra hướng cửa, từ xa truyền đến tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Nhi Lan hừ một tiếng, hậm hực rời đi trước khi có người đến.

Cánh cửa lần nữa mở ra, gương mặt trắng trẻo ngây thơ của cô bạn đồng nghiệp xuất hiện trước mặt Hoàng Oanh. Cô ấy lo lắng hỏi:

“Cô không sao chứ? Tôi nhìn cô hình như không ổn lắm.”

Hoàng Oanh xua tay: “Tôi không sao!”