Chương 23

Vào ngày định mệnh Thiên Ý nói chia tay, Hữu Danh đã cho rằng đó là lời bông đùa, hắn chưa từng quỵ lụy trước một cô gái nào, kể cả Thiên Ý. Dù cô xinh đẹp giàu có đến nhường nào, trong mắt Hữu Danh cũng chỉ là đóa hoa mà hắn vô tình hái được trên đường.

Hắn chưa từng thua dưới tay bất cứ cô gái nào, ngoại trừ Nhi Lan.

Đó là đêm tuyệt vời nhất mà hắn từng có được. Sau buổi chơi bời cùng đám bạn hư hỏng, Hữu Danh mang theo cơ thể say khướt quay về căn phòng đã thuê trước đó. Từ phía xa bóng dáng nuột nà, choáng ngợp của cô gái thấp thoáng dưới ánh đèn đường, đã cướp đi hơi thở của hắn.

Cô gái ấy tiến từng bước đến trước mặt Hữu Danh, đôi môi mềm mại mang theo vị ngọt tình ái in lên cánh môi khô nứt, làm sống dậy những khát khao đã chôn vùi.

Ý loạn tình mê, trong cơn say hắn cùng cô gái kia triền miên cả đêm, cả căn phòng bừa bộn chiến tích sau đêm hoan ái.

Chạng vạng sáng, Hữu Danh bừng tỉnh vì cơn đau đầu và chiếc bụng đói, hắn quờ quạng tìm công tắt bật đèn, mở rèm cửa. Khi ánh sáng ùa vào rọi lên cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của nữ giới nằm trên giường, Hữu Danh mới biết cô gái cùng mình lăn lộn đêm qua chính là Nhi Lan, bạn thân của Thiên Ý.

Trong ấn tượng của hắn Nhi Lan là cô gái hiền lành có phần nhàm chán, nếu xét về mặt xinh đẹp Nhi Lan khó lòng lọt vào mặt Hữu Danh. Nhưng sự thật phũ phàng giáng đòn chí mạng lên người hắn, Nhi Lan là bạn tình tuyệt vời nhất hắn từng trải qua, khiến một kẻ nằm dưới bờ vực chán chường vươn lêи đỉиɦ cao thăng hoa.

Hữu Danh dần chấp nhận sự thật và cả Nhi Lan, đằng nào hắn cũng vừa chia tay đang cần một người ở bên bày trò, trước kia khi quen Thiên Ý cô chưa từng cùng hắn hôn môi, thậm chí đến nắm tay cũng không. Con người nhạt nhẽo như thế khiến hắn nhiều lần đi tìm thú vui bên ngoài giải tỏa nhu cầu cá nhân.

Bây giờ thì tốt rồi, hắn không cần lén lút tìm thức ăn ngoài, càng không cần lo lắng Thiên Ý sẽ phát hiện. Bên cạnh có một Nhi Lan mượt mà vừa miệng, hắn cần gì đi tìm nữa?

Những tưởng tháng ngày sung sướиɠ kéo dài bất tận, nào ngờ sau hai tuần qua lại Nhi Lan thủ thỉ vào tai hắn, bảo hắn tìm đến Thiên Ý.

Hữu Danh chấn động, hắn bật dậy quần áo chưa kịp mặc hét vào mặt Nhi Lan:

“Em điên rồi vì sao muốn anh theo con nhỏ đó?”

Nhi Lan cười, vuốt ve ngực hắn: “Em muốn anh làm gì thì làm đi, nhiều chuyện.”

Cô ta đặt lên môi hắn nụ hôn, ngón tay dần chạy dọc xuống bụng dưới tiếp cận em trai nhỏ của Hữu Danh, dưới sự xoa bóp của Nhi Lan em trai lười biếng bật đầu ngồi dậy, tiếp tục công việc “rèn kiếm” vất vả.

Sự quyến rũ mê người đó, tiếng rên yêu kiều đó, tất cả trói chặt tâm trí Hữu Danh. Trong đầu hắn tràn ngập hình ảnh nóng bỏng của Nhi Lan và cảm giác sung sướиɠ tột đỉnh che mờ hai mắt. Thôi được muốn hắn theo dõi thì hắn theo dõi, chỉ cần Nhi Lan muốn bắt hắn chết cũng được.

Từ lần Hữu Danh chặn xe Thiên Ý giữa đường níu kéo bất thành, hắn đã không còn mặn mà với công việc bị người cũ chửi bới.

Trước lúc chuẩn bị tụ tập cùng đám bạn, Nhi Lan gửi định vị cùng tin nhắn bảo hắn đến mau. Hữu Danh nhìn bản thân trong gương rồi thở dài, không cần nói cũng biết cô ta lại muốn hắn quấy rầy Thiên Ý.

Kết quả không làm Hữu Danh và Nhi Lan bất ngờ, Thiên Ý quyết đoán từ chối.

Đêm hôm đó sau khi mặn nồng cùng Nhi Lan, hắn bỏ cô một mình trong phòng, ra ngoài uống rượu đến ba giờ sáng mới quay về.

Cách cửa quán bar chừng hai trăm mét, chiếc xe hơi màu đen uy phong đỗ ở đó chiếm một nửa con đường vốn không quá lớn.

Hữu Danh vừa xuất hiện đèn xe lập tức sáng lên, bánh xe từ từ lăn bánh, người đàn ông mặc vest đen ngồi ở ghế lái cất cao giọng.

“Mau lên xe, tôi đưa cậu về.”

Lúc đó Hữu Danh đã ngà ngà say, hắn không phân biệt nổi người đến là bạn hay thù, nên chẳng ngại ngần gì mà leo lên xe đối phương, từ đó kết thúc cuộc đời.



Nhân viên giao hàng mang đến chiếc hộp có in thương hiệu Always bên trên, một thương hiệu có tiếng trong nước.

Cô ngỡ ngàng hỏi nhân viên: “Đây thực sự là đồ dành cho tôi sao? Nhưng tôi nhớ mình không đặt gì mà.”

Nhân viên giao hàng gật đầu đáp: “Cô có thể xem hóa đơn, bên trong còn có cả giấy tờ xác nhận người mua. Tôi chỉ làm theo lời ông chủ mang đến thôi.”

Biết là mình đang làm khó người ta, Thiên Ý bèn nhận hàng mang hộp đồ vào phòng ngủ.

Trong hộp có chiếc váy trắng, cùng đôi giày cao gót đính đá lấp lánh, cả size váy và giày đều trùng khớp với cô. Bên trong còn tờ giấy nhắn, đồ là Phó Mặc mua, hắn bảo cô hãy mặc nó vào tối nay cùng hắn ra ngoài.

Thiên Ý trầm ngâm rất lâu, muốn nói không đi nhưng chẳng dám. Con người đó ba ngày trước suýt bóp chết cô, ba ngày sau thì mua giày và váy, Thiên Ý có thể gọi hành động này là vừa đấm vừa xoa.

Còn vì sao hắn muốn cô ra ngoài cùng thì Thiên Ý bó tay, chỉ sợ Phó Mặc nửa đường nổi điên sỉ nhục cô giữa bàn dân thiên hạ. Ngay cả lòng tự trọng cũng mất thì Thiên Ý còn sống làm gì?

Dù nghĩ vậy buổi tối cô vẫn khoác lên người chiếc váy Phó Mặc chọn, mang đôi giày cao gót xuất hiện trước mặt hắn.

Không một lời khen, Phó Mặc lạnh lùng ra lệnh: “Lên xe!”

Thiên Ý phục tùng hắn vô điều kiện, bảo cô làm gì thì cô làm đó, chẳng dám cãi nửa lời.

Địa điểm Phó Mặc đến chẳng tốt đẹp gì, là quán bar, tụ điểm ăn chơi của bọn đốt tiền như giấy. Nơi mà đám công tử sinh ra trên mỏ vàng mỗi đêm đều chi vài trăm triệu, cho đến cả tỷ đồng chỉ để thỏa mãn thú vui xá© ŧᏂịŧ.

Lên đến lầu ba, căn phòng nằm cuối hành lang là căn cứ đám Phó Mặc hay tụ tập, dễ hiểu mà nói thì đây là nơi ăn chơi tɧác ɭoạи của bọn hắn. Người trong phòng không nhiều như Thiên Ý nghĩ, ba tên đàn ông với trạng thái phê thuốc, phanh ngực áo để các cô gái phục vụ. Có tên nhìn thấy Phó Mặc thì vẫy tay chào.

“Chà chà… đến muộn thế huynh đệ, vào đây tụi này gọi sẵn vài cô em hợp ý cậu lắm.”

Phó Mặc liếc qua Thiên Ý thấy cô xanh mặt nhìn mình, hắn thừa biết trong cái đầu nhỏ kia đang nghĩ đến chuyện gì. Hắn vươn tay ôm eo, kéo Thiên Ý vào phòng dưới sự không tình nguyện của cô.

Nhận thấy mối quan hệ trên mức bình thường, đám bạn của Phó Mặc hú hét.

“Wow… mày kiếm đâu ra con nhỏ này vậy thằng chó? Ở động nào? Chỗ đó có em nào thế này không? Kém xinh hơn một chút cũng được.”

“Chú em mày có mắt nhìn đấy, đồ tốt.”

Phải chịu những lời cợt nhả của đám bạn Phó Mặc, Thiên Ý không vui đẩy hắn ra, Thiên Ý càng đẩy cánh tay Phó Mặc càng siết lấy eo cô.

Hắn gằn từng tiếng một: “Câm mẹ mồm tụi mày đi!”

Đám bạn nghe thế cũng không nói thêm gì.

Đừng thấy bọn họ ăn chơi ngả ngớn mà xem thường, kẻ bên tay trái là con trai giám đốc ngân hàng tên Vĩ.

Hai kẻ bên tay phải là anh em cùng cha khác mẹ, họ đều là con của chủ tịch tập đoàn Vinh, một tập đoàn lớn trong giới sản xuất ô tô, anh trai tên Việt, em trai tên Uy.

Tên Vĩ sai bảo cô gái ngồi bên cạnh mình: “Qua phục vụ cho thằng huynh đệ của anh đi cưng!”

Cô gái nghe vậy thì mỉm cười, uốn éo bò qua. Ban đầu khi Phó Mặc vừa bước vào ả ta đã để ý đến hắn, bây giờ có cơ hội ả đương nhiên phải cướp lấy.

Giọng nói eo éo thêm vào thân hình mềm mại dán chặt lên người Phó Mặc, bộ ngực khủng cố tình cọ vào cánh tay hắn, ả mời mọc.

“Không biết em có được vinh hạnh mời…”

Chữ “rượu” vẫn chưa kịp thốt ra thì Phó Mặc khước từ lời mời.

“Không được.”

Nụ cười “làm nghề” trên miệng ả cứng đờ, song vẫn tỏ ra thản nhiên. Ả đổi chiến lược.

“Em là Thư, là gà mới của má mì chưa tiếp ai qua đêm.”

Ả che miệng cười, điệu bộ thẹn thùng như con gái nhà lành đến tuổi cập kê. Mà hành động giả vờ cao sang, thuần khiết đó càng làm Phó Mặc thêm chán ghét.

Tên Vĩ tần ngần một lúc rồi xích lại gần Thiên Ý, hắn lắc lư ly rượu trong tay bật cười gian xảo.

“Em gái uống với anh một ly nhé!”

Thiên Ý lắc đầu: “Tôi không uống.”

“Thôi nào, ngoan uống với anh một ly thôi. Tí anh cho em số điện thoại, sau này thằng huynh đệ của anh chán em thì cứ gọi cho anh. Thằng em này luôn chào đón em.” Tên Vĩ vừa nói vừa vỗ lên đũng quần.

Anh em Việt Uy cùng lúc nhăn mặt vì hành động thô bỉ của bạn mình.

Thiên Ý bị ghẹo cho đỏ mặt, cô nắm chặt làn váy cúi đầu không nói gì. Phó Mặc vòng tay kéo Thiên Ý sát gần mình, để cô tựa đầu lên ngực hắn.

Ai trong phòng cũng nhìn thấy hành động vừa rồi của Phó Mặc, hắn đang bảo vệ cô gái kia trước sự gạ gẫm của bạn mình. Dù chỉ là hành động nhỏ cũng đủ nói lên Phó Mặc xem trọng cô gái đó.

Bọn họ không mù, biết khó mà lui mới là người thông minh. Chỉ riêng ả Thư không chịu thừa nhận sự thật, mồi ngon trước mặt không ăn được, ả thật không cam tâm.

Ả đứng dậy đi qua chỗ Thiên Ý ngồi xuống, đồng thời chặn giữa Thiên Ý và tên Vĩ.

“Hôm nay có em đi cùng thật vui, nào sang đây chị em chúng ta trò chuyện chút nhé. Thấy em còn khá sợ nhỉ, lần đầu chị cũng vậy đấy.”

Ả Thư nói như khoe khoang sự thanh cao của mình, chỉ là lời vào tai người khác chính là con đ.iếm khoe khoang thành tích tiếp khách nhơ nhuốc mà thôi.

Khi bàn tay ả Thư chuẩn bị chạm vào người Thiên Ý, Phó Mặc nhanh hơn hất tay ả ra, lời nói đanh thép vả bôm bốp vào mặt ả.

“Ai là chị em của cô? Em ấy được tôi dẫn đến, có trò chuyện cũng là cùng tôi. Còn nhiệm vụ của cô là cởi truồng nhún hết mình với lũ đàn ông bẩn thỉu.”

Sắc mặt hắn tối sầm, riêng ả Thư được một phen muối mặt.