Chương 1: Mở đầu

Editor: Trang Thảo (TTTTTT).

Hoàng hôn buông xuống, đường phố bắt đầu lên đèn. Chu Dịch tay xách nách mang một mình đi trên đường.

Ba tiếng trước, do vừa đi vừa xem điện thoại, Chu Dịch bị một chiếc xe tải tông trúng. Vừa mở mắt ra, cậu đã thấy mình ở trong một thế giới xa lạ, mất gần nửa tiếng đồng hồ mới tiếp nhận hết ký ức của nguyên chủ.

Nguyên chủ cũng tên là Chu Dịch, yêu đơn phương con gái nhà hàng xóm tên Phương Tuyết Nghiên. Buổi chiều, người theo đuổi Phương Tuyết Nghiên - Thẩm Nghênh Phong - đến cảnh cáo: "Mày còn dám lảng vảng quanh Phương Tuyết Nghiên thì biết tay tao." Nguyên chủ không để tâm, tiếp tục mua hoa mang tặng. Nhưng khi quần áo chỉnh tề chuẩn bị ra cửa thì té ngã, lúc đó Chu Dịch xuất hiện.

Chu Dịch nhớ lại, không nhịn được chửi thề, tình tiết sao giống một quyển tiểu thuyết mạt thế ngọt sủng cậu từng đọc thế? Nếu cậu nhớ không sai, tính mạng nguyên chủ đã đến những giây phút cuối cùng. Khi đi mua hoa lần nữa, nguyên chủ sẽ bị xe tông chết. Chiếc xe là do nam chính Thẩm Nghênh Phong cố tình mua để tông nguyên chủ.

Chu Dịch: "..." Bệnh thần kinh, cậu không thể đối đầu với nam chính. Vì sợ chết, Chu Dịch quyết định thu dọn hành lý bỏ trốn đến ở nhờ nhà anh trai nữ chính. Anh trai Phương Tuyết Nghiên tên là Phương Giám, trong truyện có cảm giác tồn tại cực kỳ thấp, chỉ là công cụ chu cấp chi phí sinh hoạt cho nữ chính. Cậu không tin, Thẩm Nghênh Phong sẽ gϊếŧ người trước mặt anh rể!

Lý do ở nhờ cũng đã soạn sẵn: "Cha mẹ không còn nữa, ở nhà dễ thấy vật nhớ người, đổi hoàn cảnh để đổi tâm trạng." Nửa năm trước, cha mẹ nguyên chủ qua đời vì ung thư. Sau khi cha mẹ qua đời, Phương Tuyết Nghiên ôn nhu an ủi nên nguyên chủ mới bắt đầu tặng hoa đưa thức ăn.

Đại khái vì miêu tả sức hấp dẫn của nữ chính, tác giả viết hết ba chương, miêu tả ngoại hình nguyên chủ khoảng hai chương. So với miêu tả sự xuất hiện lần đầu tiên của nữ chính thì nhiều hơn 3000 chữ, khiến Chu Dịch tưởng mình trở nên đẹp trai. Nhưng sau khi soi gương, cậu vô cùng thất vọng. Nguyên chủ và cậu lớn lên giống nhau năm phần, nhưng nguyên chủ là phiên bản chưa hoàn chỉnh của cậu, không hề đẹp trai.

Đến ngân hàng rút tiền từ sổ tiết kiệm, Chu Dịch mua một đống đồ ăn xong rồi đi đón xe. Không gian xe taxi nhỏ nên phải mở cửa sau mới nhét hết đồ vào. Tài xế rất kinh ngạc, “Em trai, cậu đây là?”

Chu Dịch thở dài, “Thất nghiệp nên cuốn gói về quê trồng trọt.”

Tài xế cũng thở dài. Gần đây giá lương thực bắt đầu tăng, mỗi tháng mướn xe tiền thuê cũng tăng mà công ty muốn lấy xe thì phải trả. Không thuê nữa xin lấy tiền thế chấp thì chờ mỏi cổ, “Trồng trọt tốt, ăn uống không lo, lại không áp lực. Nếu không phải con cái ăn học ở thành phố, tôi cũng muốn về quê trồng trọt.”

Chu Dịch không hé răng, yên lặng nghe lái xe lải nhải. Oán giận học phí của con cao, oán giận làm như trâu mà không có dư, oán giận vừa mới mua nhà giá nhà đã giảm. Kỳ thật hiện tại giá nhà vẫn chưa giảm, đang duy trì ở mức ổn định. Đối với người mua ở thì không sao, nhưng với người bán nhà trả nợ thì khổ. Kéo dài một ngày tiền lãi tăng một ngày, muốn bán nhà gấp để trả nợ cũng khó. Người muốn bán nhà rất nhiều mà người mua thì không có.

Ba tháng sau, vấn đề thiếu hụt lương thực trở nên trầm trọng. Lúc đó giá nhà mới giảm xuống không phanh. Thời tiết nóng lạnh thất thường ảnh hưởng tới đất đai khiến hoa màu giảm sản lượng. Dù nhà nước xả lương thực dự trữ xuống thị trường, giá lương thực vẫn cứ tăng lên vùn vụt. Một khi đã tăng giá, nhiều nhà lập tức đua nhau mua, đặc biệt thế hệ trước từng trải qua nạn đói. Nay già rồi, không muốn phải chịu đói, dù sao mỗi tháng vẫn có lương hưu, tiền tiết kiệm hiện tại xài hết cũng không sao, cứ thế mà mua.

Nhà nhà đổ xô đi mua thì kho lương thất thủ. Nhà nước bắt đầu hạn chế mua. Lệnh vừa mới ra đã làm cho lòng người hoang mang. Lương thực rất quan trọng, quần áo rách may lại có thể mặc tạm, nhà mua không được có thể thuê. Nhưng ăn không đủ no thì thực sự muốn chết. Bấy giờ mọi người bắt đầu gom tiền mua lương thực, tự nhiên không còn tiền mua cái khác. Sản xuất sản phẩm ra không có người mua, rất nhiều xí nghiệp vừa và nhỏ phá sản. Xí nghiệp phá sản dẫn tới công nhân thất nghiệp, người thất nghiệp nhiều, xã hội sẽ bạo loạn.

Chu Dịch vô cùng "bội phục" Phương Tuyết Nghiên. Dưới tình cảnh như vậy, một người đẹp như cô lại dám đi dạo phố. Hôm nay cùng Thẩm Nghênh Phong hiểu nhầm, cãi nhau, sau đó lại chạy loạn để bị bắt cóc. Sáng mai thì bắt đầu em không nghe em không biết, một chạy một rượt, đuổi tới bụi cây vừa hôn vừa giải thích, ngọt ngào mấy chương lại bắt đầu ghen tuông hiểu lầm.

Bị bắt cóc đối với Phương Tuyết Nghiên giống như chuyện thường ngày. Mỗi lần như thế, Thẩm Nghênh Phong và cha mẹ Phương đều sẽ tìm hết mọi cách giải cứu cô, còn cô chỉ cần ngủ gật dậy sẽ từ trong tay bọn bắt cóc về tới nhà.

Theo Chu Dịch, Phương Tuyết Nghiên chưa bao giờ chịu khổ nên mới dám chơi ngu như thế. Nếu bị tra tấn vài lần, cô sẽ không dám chạy loạn nữa.

Phương Giám có một người em gái như thế quả thật xui xẻo. Công ty cha mẹ Phương cũng phá sản, hai người đều thất nghiệp, không có tiền nên tiền chuộc đều do Phương Giám trả. Nguyên tác không viết Phương Giám làm gì ở nông thôn, nhưng mỗi tháng anh sẽ gửi lương thực cho người nhà. Thời gian dài không gặp, cha mẹ Phương cũng không nhớ mặt mũi con mình.

Cha mẹ nguyên chủ và cha mẹ Phương là hàng xóm lâu năm. Khi còn bé nguyên chủ, Phương Tuyết Nghiên và Phương Giám chơi đùa cùng nhau nhìn rất đáng yêu. Sau này, nguyên chủ lớn lên rất dễ thương, Phương Tuyết Nghiên lớn lên đôi mắt sáng xinh đẹp, còn Phương Giám thì khó nói.

Thật ra, Phương Giám không xấu, chỉ là khuôn mặt khá phổ biến. So với con gái xinh đẹp nhà mình và con trai xinh đẹp nhà hàng xóm thì...

Cha Phương cho rằng mẹ Phương ôm nhầm con nên lấy tóc con trai đến bệnh viện làm xét nghiệm. Kết quả, Phương Giám chính là con ruột của ông. Cha Phương nghĩ ba đời nhà ông không ai xấu nên vấn đề không phải ở ông mà ở mẹ Phương. Mẹ Phương lại không chịu, bà lớn lên cũng đâu có xấu, con trai nhan sắc bình thường, không thể trách bà. Vì vẻ bề ngoài của con trai, hai vợ chồng thường xuyên cãi nhau, tình cảm cũng phai nhạt dần. Phương Giám tự thấy cha mẹ không thích mình nên vừa tốt nghiệp đại học đã quyết định về quê lập nghiệp.

Cha Phương tức giận, tuổi còn trẻ không chịu cố gắng, về quê sống như vậy làm gì có tương lai?

Phương Giám vẫn kiên quyết làm theo ý mình, trước mạt thế mỗi tháng đều chu cấp tiền cấp dưỡng cho mẹ Phương, sau mạt thế ngoại trừ đưa tiền và lương thực thì không đến thăm cha mẹ để tránh cho hai người thêm chán ghét.

Xe chạy trên cao tốc hai tiếng, xuống cao tốc lại chạy hơn nửa tiếng mới đến trong thôn. Vừa xuống xe, Chu Dịch thấy một anh chàng cường tráng dựa vào cột điện say sưa ngủ. Dựa theo trí nhớ nguyên chủ, đúng vậy, đây là anh trai nữ chính.

Chu Dịch quăng hành lý, chạy như bay qua tặng Phương Giám một cái ôm ngọt ngào, “Anh Giám.” Anh trai thân yêu, em trai phải dựa vào anh.

Phương Giám phản xạ ôm cậu, phản ứng đầu tiên là thơm mềm. Anh buông tay, “Ăn cơm tối chưa?”

“Chưa,” Chu Dịch lau vụn snack trên má. Cậu đang chạy trốn làm sao dám lãng phí thời gian ăn cơm, ngồi trên xe tùy tiện ăn snack lót dạ.

“Đi thôi, về nhà cho em ăn gà rán,” Phương Giám nói rồi đặt hành lý của Chu Dịch lên xe ba bánh. Sau khi xếp xong, bánh xe bị ép biến dạng. Chu Dịch muốn dọn nhà hay gì? “Em xách nhiều thế là định ở bao lâu?”

Chu Dịch biết Phương Giám ngoài lạnh trong nóng, rất thẳng thắn nhưng không phải ghét bỏ cậu. “Ở một hai năm, được không? Em sẽ nộp tiền ăn.”

Phương Giám không nói gì. Thực ra lúc nhận được điện thoại của Chu Dịch anh vô cùng kinh ngạc, hai người tuy rằng cùng nhau lớn lên, nhưng từ lúc mười mấy tuổi quan hệ đã trở nên xa cách, ngẫu nhiên gặp mặt chỉ gật đầu một cái, không nói nhiều.

Chu Dịch đến quê của anh chơi xả stress đã đủ lạ, còn ở một hai năm, đùa hay gì?

Chu Dịch dùng hành động cho thấy cậu không nói đùa, từ ba lô lấy ra một bao tiền đưa sang, “Đây, anh Giám, đừng chê ít.” Tiền tiết kiệm của nguyên chủ tổng cộng hai vạn năm, nộp Phương Giám hai vạn, còn dư 5000, 5000 lấy 4000 đi chợ sỉ mua gia vị và đồ hộp, còn thừa một ngàn dự trữ, nộp tiền điện thoại di động v.v.

Phương Giám nhìn khuôn mặt nhỏ bé của Chu Dịch, không hiểu tại sao lại hét to, “Đủ rồi,” thằng bé gầy teo, eo còn không bằng vòng tay thô ráp của anh, một tháng 500 đồng ăn vẫn còn dư. Đem tiền đút vào túi quần xong Phương Giám lại thở dài, thật ra anh không muốn trong nhà có người lạ, ở mười ngày nửa tháng còn được chứ một hai năm thì không ổn. Nhưng tiền đã lấy làm sao có thể đổi ý được.

Chu Dịch đem một bao tiền khác đút vào túi quần, “Anh Giám, anh em nhà mình mà so đo làm gì,” nếu Phương Giám chỉ lấy một vạn cậu làm sao dám ở lâu. Muốn ôm đùi còn cần thời gian, nhưng từ tối nay, cậu sẽ chinh phục dạ dày của người đàn ông này, khiến anh ta không thể nào rời xa cậu.

Mạt thế hỗn loạn, không có Thẩm Nghênh Phong gây rối thì cậu cũng không sống nổi.

Bây giờ cậu mà ôm đùi vàng thành công, về sau Phương Giám cưới vợ, cậu có thể thay chị dâu trông cháu. Xuất thân từ cô nhi viện, cậu trông con nít tương đối nhiều, đảm bảo nuôi đến trắng trẻo mập mạp. Có cậu làm bảo mẫu và hậu thuẫn ở phía sau, Phương Giám và chị dâu có thể an tâm ra ngoài chơi.

Đối phương nhất định phải đưa, Phương Giám liền lấy, cùng lắm lúc người ta đi thì trả lại, “Ngồi lên đi, anh đẩy em.” Anh không thể lên, cân nặng của anh sẽ gây nổ bánh xe.

“Không được,” Chu Dịch làm sao không biết xấu hổ mà ngồi lên nên đi đến bên cạnh xe ba bánh giúp đỡ đẩy xe.

Đường đất ở nông thôn nhỏ, ổ voi ổ gà nhiều, xe khó di chuyển, người đi cũng mệt, Chu Dịch đi chưa đầy hai mươi phút đã thở dốc.

Phương Giám nghe tiếng thở bên tai, ánh mắt không kiềm chế được liếc qua bên cạnh, da trắng, chân thon, eo nhỏ, khụ, mông vểnh.

Chu Dịch đẩy xe mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt thì đỏ gay giống như trái đào. Phương Giám nhìn mà tim đập loạn xạ, sao anh cảm thấy em trai nhà hàng xóm càng nhìn càng đẹp?

Chu Dịch vẫn chưa biết nhan sắc của nguyên chủ đang dần biến thành nhan sắc của cậu, để ý tới ánh mắt Phương Giám, cậu chột dạ, chê cậu yếu? Oan uổng a, lúc trước xách hành lý đã mệt, hiện tại không có sức lực, không phải cậu lười biếng.