Long Thanh Thanh hạ thấp mắt, nhìn Long Phiêu Phiêu đang hôn mê…
Lại ngẩng đầu lên, nhìn Long Dật Vũ đang nhằm tới chính mình, còn có mấy người đã chạy khỏi bãi đất, cùng bảy vị lão gia của Long Đường đi tới, trong mắt cười lạnh: “Rốt cuộc cũng ngồi không yên sao?”
“Vô liêm sỉ!”
Long Dật Vũ tinh tường nghe rõ được hàm ý khinh thường trong lời nói và ánh mắt Long Thanh Thanh, sắc mặt trầm xuống, hắn biết chính mình không thể thắng, nhưng ít nhất muốn đem Phiêu Phiêu đoạt lại, bằng không hắn không còn mặt mũi gì trở về. [ Tiểu Bạch: Thật sự là quan tâm sao? *thở dài*, thế Thanh tỷ của ta ông để đâu hả *hét ầm lên*]
“ Trả lại cho ngươi.”
Thanh Thanh trong chốc lát nhanh nhẹn, thủ pháp nhẹ nhàng đem Long Phiêu Phiêu trả lại cho Long Dật Vũ.
Long Dật Vũ lảo đảo, nhưng vẫn đón được Phiêu Phiêu một cách chắc chắn, ngạc nhiên nhìn mặt đất nóng như thiêu như đốt, giương mắt tiếp xúc với ánh mắt châm chọc, giống như đùa cợt hắn vô năng!
“ Thật sự là khinh người quá đáng!”
Long Dật Vũ ôm lấy Long Phiêu Phiêu, đứng dậy, ánh mắt phẫn nộ trừng mắt nhìn Long Thanh Thanh.
Thanh Thanh lạnh lùng nhìn qua, nhẹ nhàng nâng tay lên, trầm giọng nói: “Nhìn ngươi thật chướng mắt.” Âm thanh vẫn còn vất vưởng trong không gian, Thần Long khí trong cơ thể giống như núi lửa chuẩn bị nổ, một cỗ năng lượng hùng hậu đang chảy trong từng ngóc ngách của cơ thể, đánh lại Long Dật Vũ.
Long Dật Vũ vốn muốn né tránh, nhưng vẫn bị sức mạnh kia bám theo, hất về sau hơn trăm mét.
Rơi xuống mặt đất, Long Phiêu Phiêu may mắn không có chuyện gì nhưng mà Long Dật Tĩnh cũng bởi vì bị đánh quá mạnh mà lâm vào hôn mê.
“ Kim Ô môn môn chủ.”
Tiếng hét vang tận trời, từ phía trước truyền đến, bảy vị gia gia còn lại của Long Đường mười phần đều là sát khí, giống như phải chặt Thanh Thanh ra làm vạn mảnh mới tiêu tan nỗi hận trong lòng.
“ Đệ tử Long Đường nghe lệnh, người trong Kim Ô môn, một cái cũng không thể lưu.” Âm thanh lạnh băng của Long Dật Minh như tiếng chuống lớn, chậm rãi vang vọng phía cuối chân trời: “Làm cho đám cuồng đồ không biết tốt xấu này biết, phạm người Long Đường, chết không thể tha.”
Âm thanh của Long Dật Minh vẫn còn vang vọng ở bốn phía, trên Mục Thiên Nhai, không khí nhất thời co lại, gió lớn thổi mạnh, mang theo lãnh ý.
Người Long Đường đang tiến đến, sau nghe thấy tiếng quát của Long Dật Minh, Thần Long khí đều bùng lên mạnh mẽ, đều giương lên những vũ khí sắc bén của mình, từng ánh mắt như mũi nhọn bắn tới đệ tử trong Kim Ô môn.
“Người ở Long Đường quả nhiên không thể tin, gϊếŧ!”
Sau khi Long Dật Vũ vừa nói, Ô Nhã lập tức dẫn đầu môn đồ Kim Ô môn đứng lên xuất chiến.
Không khí hỗn loạn bùng phát, đội do Ô Nhã dẫn đầu, Thần Long khí nháy mắt biếm thành màu xanh thẫm, ánh mắt kiêm định lóe lên, nàng chìm chằm chằm vào một trong bảy tên lão gia của Long Đường – Lam Long thống lĩnh Long Dật Phong.
Ô Nhã dẫn đầu trận tấn công, lập tức liền mở rộng địa hình, dịch chuyển, môn đệ trong Kim Ô môn cũng nhanh chòng đuổi kịp, đồng thời bùng lên Thần Long khí.
Ở trên khoảng không của Mục Thiên Nhai, nháy mắt bị Thần Long khí che phủ, thực lực không kém gì, chỉ là trong năng lượng mạnh mẽ này, cảm giác được một chút yếu nhược.
Thanh Thanh liếc mắt nhìn hai người ở trước đó không xa, quay đầu nhìn thẳng vào người có quyền lực gần bằng với Long Dật Tĩnh Long lão đại – Hồng Long chiến tướng Long Dật Minh.
Chỉ là mơ hồ nhìn thấy ánh sáng hào quang màu tìm bao phủ xung quanh Long Dật Minh, Long Thanh Thanh nhất thời thông suốt, xem ra Long Dật Minh rất nhanh phá được tầng thứ bảy của Ngạo Long quyết, trở thành Tử Long Nguyên soái.
Ý cười trong mắt nàng bị thay thế bởi sự lạnh lẽo, “ Long Dật Minh, chúc mừng a, trở thành Tử Long Nguyên soái, Long Đường đúng thật là lắm nhân tài.”
“ Tiểu tử, chớ có kiêu ngạo.”
“ Kiêu ngạo? Ha ha… Ta đúng thật trừ bỏ kiêu ngạo thật đúng là không còn gì khác! Long Dật Minh, hôm nay bản môn chủ sẽ khiến các ngươi biết thế nào là kiêu ngạo, như thế nào là tuyệt vọng.”
Cuồng tứ hiện lên trong mắt Thanh Thanh, không chút vào che dấu, nhìn thẳng về phía Long Dật Minh.
Âm vang của lời nàng nói, đem từng ánh sáng màu trắng quanh cơ thể biến mất đi, trong nháy mắt, ánh mặt trời bị nhuộm thẫm, làm cho rực rỡ, cuối cùng biến thành màu vàng lấp lánh.
Một con rồng vàng từ trên những đám mây đem chói mắt, bay thẳng xuống, một đường rơi xuống người Thanh Thanh!