“ Trên đời này, còn có chuyện mà Bách Hiểu Thông ngươi chưa biết?”
Kim diện nam tử hừ nhẹ, khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn nam tử đối diện mình…
Nam tử mặt trắng nõn ngược lại cũng không để ý đến lời của nam tử đối diện, khiêu mi mỉm cười nói: “ Cho dù ta hiện giờ không thể cho ngươi tin tức gì, bất quá ta cũng đã cung cấp thông tin cho ngươi, nếu ngươi tiếp cho ta ít vốn làm ăn, tự nhiên sẽ cho ngươi cái đáp án hài lòng. Tính toán thời gian cũng không sai biệt lắm.”
Vừa nói hắn vừa đứng lên, đi tới bên cửa sổ, đá một cước vào ngăn tủ trên vách tường, cúi người, tay ở trên ngăn tủ tìm kiếm một phen.
Không bao lâu, bốn phía vì chấn động mà phát ra tiếng kêu ấm ầm, tựa như có cái gì đó bị mở ra.
Nam tử mặt trắng nõn chờ khi mọi thứ đã dừng lại, quay người, chân mày mim cười tiêu sái quay về, chậm chãi ngồi ở chỗ cũ, giương mắt, mỉm cười nói: “ Lưới đã quăng ra, chỉ chờ cá tiến vào lưới.”
Xuyên thấu qua mặt nạ biểu lộ ra bên ngoài chính là hai con mắt ngăm đen mà sáng chói, kim diện nam tử, khẽ nhìn cơ quan mở ra kia, mở miệng: “Thật không hổ danh là hậu nhân của Thiên Ky lão nhân, xem ra lần nay ta không tìm nhầm người.”
“ Đâu có, Bách Hiểu Thông ta buôn bán tin tức làm việc được chính là cần sự tin tưởng, nếu không có sự tin tưởng đó, há lại có thể diện kiến vị thần long kiến thủ bất kiến vĩ, Ám đế uy chấn thiên hạ, không tiếc hạ mình gặp ta.”
Môi nam tử mặt trắng nõn hé ra nụ cười nhàn nhạt nhưng lại biểu lộ phần tự tin cùng đáng tin.
Bách Hiểu Thông chính là đệ tử cuối cùng của Thiên Ky lão nhân, người tài ba trong việc lắp đặt các cơ quan.
Cũng dựa vào tư chất thông minh này, trở thành đệ tử Thiên Ky lão nhân tâm đắc nhất.
Mấy năm qua hành tẩu ở các quốc trên Lam Nguyệt đại lục, Bách Hiểu Thông tác phong lớn mật nhưng cũng không mất thần bí, thái độ làm người xảo trá không thể nói rõ, sẽ không làm những gì không có lợi ình.
Chỉ cần ngươi đưa tiền, có thể từ hắn lấy bất cứ tin tức nào trên đời này, chưa từng thất bại.
Những ngón tay kiều diễm của kim diện nam tử nhúng vào nước chè nóng, khẽ cười một tiếng: “Ta đây liền rất mong chờ, nhìn xem cơ quan này của ngươi lợi hại hay là vị đại môn chủ kia lợi hại.”
Thanh âm mặc dù trầm xuống, lệ khí lúc trước cũng đã biến mất, ngầm lộ ra hàm ý mong chờ.
“ Đinh ninh…”
Một loạt chuông được treo ở dưới mái hiên phát ra âm thanh dễ nghe…
Nam tử mặt trắng nõn nghe thấy tiếng chuông, vén vén ống tay áo, trên mặt không có sung sướиɠ ngược lại lại thở dài: “ Ta vốn tưởng rằng Kim Ô môn môn chủ nhất định sẽ làm cho ta chờ thêm nửa khắc nữa, không nghĩ tới nhanh như vậy liền sa lưới, thật đúng là làm cho người ta thấy vọng.”
Tuy nói rằng cơ quan hắn thiết kế trên Lam Nguyệt đại lục không mấy người có thể phá giải được, nhưng hắn ít nhiều cũng chờ mong, hy vọng vị Kim Ô môn môn chủ kia, có thể là những người ít khả năng đó, như vậy cũng không uổng công hắn chuẩn bị chu đáo mọi chuyện.
Ai có thể dự đoán được, tiếng chuông lại vang lên lúc sắp nửa đêm.
“ Đi thôi.”
Nam tử mặt trắng nõn xoay người, đứng lên nhìn về phía kim diện nam tử, vừa nói xong, bản thân đã bước đến cửa, đi vào trong bóng tối.
Kim diện nam tử tuy rằng đi ra sau, nhưng khi hắn đứng dưới mái hiên, hắn vẫn nhìn mấy cái chuông đang đu đưa, con ngươi mơ hồ hiện lên một tia cảm giác…