Chương 50: Hãy quên hết những chuyện trước kia

Trong những món ăn tết, Đại Thường thích nhất là chiên thịt viên, mỗi năm đều phải chiên mấy giỏ, ăn đến mốc meo, kêu hắn ném đi, hắn nói đồ tết không thể ném, rửa sạch là có thể ăn." Lý Tang Nhu vừa nói chuyện, vừa gắp một viên đậu hũ ăn.

"Đậu hũ mềm, lớp vỏ bên ngoài giòn ăn rất ngon, thực sự là ngon hơn cá chiên giòn." Lý Tang Nhu ăn liên tiếp mấy viên đậu hũ.

Bên ngoài gã sai vặt xách theo hộp thức ăn đi vào, Như Ý vội vàng bưng đĩa cá hoa cúc nóng hổi ra, đặt lên bàn.

"Đây là cá hoa cúc, nàng nếm thử xem, đây là món sở trường nhất của nhà này." Cố Hi chỉ vào đĩa cá hoa cúc giới thiệu.

Lý Tang Nhu thưởng thức đĩa cá hoa cúc nở rộ vàng óng vài lần, đưa đũa gắp một miếng, cắn một cái, gật đầu tỏ ý ăn ngon.

Lý Tang Nhu gần như đã ăn hết một đĩa cá hoa cúc, lại ăn một chén mì cá rồi mới thỏa mãn buông đũa xuống.

Hai người lần nữa quay lại ngồi xuống ghế hướng ra mặt hồ, Cố Hi nhìn Lý Tang Nhu cười nói: "Ta thấy cá nướng Lý cô nương làm là ngon nhất."

"Ăn đúng lúc đúng địa điểm, lúc đó ngài cho là ngon, nhưng nếu lúc này ăn, nhất định sẽ kém xa con cá hoa cúc lúc nãy." Lý Tang Nhu rót một chén rượu, uống hai ngụm.

"Khi đến thành Giang Đô, không phải nàng đã từng tìm một công việc đầu bếp ở trên thuyền đó sao? Ngày đó ba nhà lên đường, đều là những nhà rất được coi trọng, tài nấu nướng của Lý cô nương, cũng giống như công phu gϊếŧ người của Lý cô nương vậy."

Lý Tang Nhu nâng ly, nghiêm túc suy nghĩ một chút, cười nói: "Vẫn là công phu gϊếŧ người tốt hơn một chút."

Cố Hi bật cười, "Ta đã xem qua mấy cỗ thi thể mà cô nương xử lý kia, quả thật không tệ."

Cố Hi nói xong, nâng chén với Lý Tang Nhu.

"Tuy nhiên..." Lý Tang Nhu dài giọng, "Thế nhưng, nghiêm túc nấu một bữa cơm, lại chăm chú ăn một bữa cơm, vẫn làm cho người ta vui vẻ hơn.

Chuyện gϊếŧ người này, bất kể lúc nào ở đâu nguyên nhân gì, cũng không phải chuyện làm cho người ta vui vẻ gì."

Lý Tang Nhu thở dài.

"Nếu Thủ Chân nghe được những lời này của cô nương, nhất định sẽ rất vui."

Lý Tang Nhu cười không nói gì.

Im lặng một lát, Cố Hi chăm chú nhìn Lý Tang Nhu cười nói: "Lần đầu cô nương gặp Thủ Chân, từng nói Thủ Chân vô cùng giống một vị cố nhân."

Dừng một chút, Cố Hi tiếp tục cười nói: "Nhưng mấy ngày hôm trước, cô nương còn nói rằng đã quên hết chuyện trước kia."

"Ngài có hay nằm mơ không?" Lý Tang Nhu trầm mặc thật lâu, mới nhìn Cố Hi hỏi.

Cố Hi gật đầu.

"Trong mơ xuất hiện những chuyện giống như ngài đã từng trải qua, là ngài nhưng cũng không phải là ngài?

Ví dụ như ở trong mơ, ngài đang đứng trên một ngọn núi, tuyết rơi đầy trời, xung quanh mờ mịt, ngài vừa lạnh vừa đói, gian nan vượt qua.

Có khi, ngài vừa nằm mơ, liền biết là ngài đã tới, vượt qua ngọn núi này có cái gì, lần trước ngài ở trong đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi muốn tỉ mỉ tìm hiểu rõ ràng, thì lại bắt đầu cảm thấy mơ hồ."

Lý Tang Nhu nhấp một ngụm rượu, từ từ nói.

"Hiện tại, ta cũng giống như vậy, có một số người, hoặc một số chuyện, rất rõ ràng, ví dụ như công phu gϊếŧ người của ta, ta biết nấu cơm như thế nào, ta rất chắc chắn ta có một vị cố nhân, dáng vẻ rất giống với Văn tiên sinh, nhưng ta cũng khẳng định, Văn tiên sinh không phải là hắn.

Nhưng còn nhiều chuyện, nhiều người ta đều quên hết không có ấn tượng.

Ngoài ra, có một số thứ rất mơ hồ, giống thật mà là giả."

Lý Tang Nhu tựa đầu vào lưng ghế, chậm rãi đong đưa ghế bập bênh, nhìn ánh trăng tròn, nhìn làn gió nhẹ vờn trên mặt hồ.

Có nhiều chuyện nàng thực sự rất mơ hồ, ví dụ như, lúc cha nàng chết, máu đầy đất, nàng thực sự nhìn thấy, hay chỉ là trong mơ?

Tang lễ của cha, là cảnh tượng rất lớn, hay chỉ có một mình nàng, đi theo sau xe chở quan tài đen như mực?

Ví dụ như khuôn mặt dữ tợn khắp cả phòng kia, là nàng gϊếŧ sạch bọn họ, hay là bọn họ gϊếŧ nàng?

"Ta chưa từng mơ thấy tuyết bay đầy trời. Chỉ thường hay mơ thấy một mình đi dạo trong cung điện vắng vẻ.

Có điều!" Cố Hi cao giọng, "Đa số ta đều mơ thấy mình đang xông pha chiến đấu.

Còn có một lần, mơ thấy chơi cờ, chơi được một nửa, quân cờ như sống dậy, đen trắng chém gϊếŧ nhau." Cố Hi nói xong thì khẽ cười.

"Ta vẫn muốn tìm ra quá khứ của thanh kiếm này, lần này, có lẽ là một cơ hội." Lý Tang Nhu lấy thanh đoản kiếm ra, giơ lên nhìn, lại cất đi.

"Những sát thủ kia và những quá khứ này có quan hệ sao?" Cố Hi thò tay muốn lấy kiếm, Lý Tang Nhu đã cất kiếm vào trong tay áo.

"Ừm. Chắc là vậy."

"Tìm kiếm một chút cũng tốt, nếu không ám tiễn khó phòng. Chỉ là, coi như nàng đã chết qua một lần, những chuyện trước kia, đều đã qua, không nên hãm vào." Cố Hi im lặng một lát, quan tâm nói.

"Ừm, đa tạ."