Chương 48: Trở thành sát thủ

Lý Tang Nhu ra khỏi nhã gian, nhưng không đi xuống lầu, nàng xoay người đi thẳng đến căn phòng đóng cửa giống như không tồn tại kia, vừa rồi, Diệp An Sinh chính là đi ra từ chỗ đó.

Lý Tang Nhu vừa đứng ở chỗ lúc nãy được cửa mở, thì cửa liền được mở ra từ bên trong, Bạch chưởng quỹ khẽ khom người, mời Lý Tang Nhu đi vào, lại giơ tay chặn Hắc Mã và Kim Mao lại, "Xin mời hai vị xuống dưới lầu uống chén trà."

Hắc Mã nhìn Lý Tang Nhu, Kim Mao nhìn chằm chằm Bạch chưởng quỹ.

"Xuống dưới lầu chờ ta."

Nghe Lý Tang Nhu phân phó, Hắc Mã và Kim Mao lùi ra sau hai bước, quay người đi xuống lầu.

Bạch chưởng quỹ nhẹ nhàng đóng cửa lại, chắp tay sau lưng, nhìn quanh một vòng Lý Tang Nhu giống như xem xét đánh giá một lúc mới cười nói: "Thân thủ Lý cô nương rất tốt."

"Có một sát thủ, ta muốn gϊếŧ hắn, giá cả như thế nào?" Lý Tang Nhu nhìn Bạch chưởng quỹ, mỉm cười hỏi.

"Thân thủ Lý cô nương như thế, cần gì phải lo lắng nhiều." Bạch chưởng quỹ gượng cười nói.

Thiên hạ không có kế sách vẹn toàn, có thể phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, tại sao phải mạo hiểm làm gì?" Lý Tang Nhu nhìn thẳng vào Bạch chưởng quỹ.

"Làm sát thủ, phần lớn là người đơn độc, sống lẻ cô độc một mình, nếu không còn phải lo lắng người bên cạnh mình đâm sau lưng một đao, vậy thì quá mức lạnh lẽo. Chuyện như vậy, thiên đạo cũng không dung tha.

"Chưa từng có việc gϊếŧ sát thủ." Bạch chưởng quỹ dứt khoát nói rõ.

"Như vậy à." Lý Tang Nhu nở nụ cười, "Vậy phải như thế nào, mới có thể tiếp nhận công việc từ chỗ các người, trở thành sát thủ này?"

Bạch chưởng quỹ ngây ra trong chốc lát, lập tức bật cười thành tiếng: "Thì ra Lý cô nương... Lý cô nương lo lắng quá rồi."

"Ta lớn đến từng này, chỉ có lúc suy nghĩ không chu toàn, chứ chưa từng lo lắng gì cả." Lý Tang Nhu thở dài, chắp tay với Bạch chưởng quỹ, "Thế nào mới có thể làm công việc sát thủ này, xin Bạch chưởng quỹ chỉ điểm."

"Thứ nhất, Lý cô nương còn có ba vị huynh đệ, không phải là hoàn toàn không cần lo lắng gì; thứ hai, Lý cô nương và Duệ thân vương phủ chỉ sợ có giao tình không tồi, hai điều kiện này đều là kiêng kị.

Kính xin Lý cô nương thứ lỗi."

Bạch chưởng quỹ cúi thấp người chắp tay với Lý Tang Nhu, uyển chuyển cự tuyệt.

"Nghe nói, Bạch chưởng quỹ ở đây làm ăn, chú trọng rất nhiều thứ?" Lý Tang Nhu trầm mặc một lát, cười nói.

"Càng là kinh doanh lâu năm, càng không thể không kiêng nể gì, chú ý đương nhiên sẽ tốt hơn một chút."

Bạch chưởng quỹ hiểu rõ Lý Tang Nhu, nói tiếp mà không cần nàng hỏi thêm câu nào:

"Thí dụ như, không đả thương trẻ em dưới bảy tuổi, không nhận đơn vô duyên vô cớ, không hành hạ đến chết, không hủy thi thể, không thể liên lụy đến người vô tội, không được hành động trước mặt nhiều người, tổng cộng có hơn mười đầu mục, quy củ nhiều vô số."

"Không nhận đơn vô duyên vô cớ, là như thế nào?" Lý Tang Nhu tập trung nghe, hỏi lại một câu.

"Có cừu oán." Dừng một chút, Bạch chưởng quỹ nói tiếp: "Một đơn này của Lý cô nương, nội tình có lẽ có khúc mắc, nhưng Lý cô nương quả thực đã từng là đầy tớ nhà khác, đả thương chủ rồi bỏ chạy, đơn này, là không có sai."

"Ngươi đã thấy khế thân?" Lý Tang Nhu khẽ nhếch chân mày.

"Đúng vậy."

"Tên trên khế thân là gì? Trạm Lô?" Lý Tang Nhu khẽ mỉm cười.

"Tang thị nữ."

"Haiz." Lý Tang Nhu thở dài, "Đó là muội muội ta, đã chết trong tay vị Diệp tứ gia ủy thác ngươi kia.

Diệp tứ gia tình cờ nhìn thấy ta, hoảng sợ quá mức, nên đến đây tìm ngươi.

Nhờ phúc hoảng sợ quá độ này của Diệp tứ gia, lúc này ta mới biết muội muội ta đã chết như thế nào.

Bạch chưởng quỹ đây, chắc cũng không nghĩ tới, người không biết không nên trách tội."

Lý Tang Nhu khẽ khom người.

Bạch chưởng quỹ kinh ngạc.

"Thật sự là, vô cùng hiếm thấy, Lý cô nương và lệnh muội lại..." Bạch chưởng quỹ chỉ chỉ thanh đoản đao giấu trên cánh tay của Lý Tang Nhu, "Thật sự là không nghĩ tới, xin Lý cô nương thứ lỗi."

Dừng một chút, Bạch chưởng quỹ nhíu mày hỏi: "Lý cô nương cũng giống như lệnh muội, đã từng ở cùng một nhà à?"

"Không phải, ta cùng muội muội đã bị tách ra từ nhỏ, chỉ là," Lý Tang Nhu mỉm cười, "Nếu như Bạch chưởng quỹ đã nói hiếm thấy, chắc hẳn đã từng nhìn thấy tỷ muội hoặc huynh đệ giống ta và muội muội.

Ta với muội muội hai người nhưng lại như một người, mặc dù lớn lên khác nhau, nhưng vẫn đi chung một con đường, chỉ là, nàng ấy bị bắt làm nô, còn ta thì không."

"Đúng là ta gặp qua vài người." Bạch chưởng quỹ xem ra vô cùng cảm khái, cúi chào Lý Tang Nhu thật sâu, "Tuy nói tỷ muội như Lý cô nương và lệnh muội vô cùng hiếm thấy, cũng là do cửa tiệm sơ sót, Lý cô nương đại nhân đại lượng.

Lý cô nương yên tâm, từ nay, cửa tiệm sẽ dùng quan hệ bằng hữu mà đối đãi với Lý cô nương, còn về đơn của Lý cô nương, bất luận như thế nào, cửa tiệm sẽ không tiếp tục nhận nữa."

"Đa tạ Bạch chưởng quỹ." Lý Tang Nhu chắp tay cười, cáo từ với Bạch chưởng quỹ.

--- --- ---

Chạng vạng tối, Đại Thường hầm một nồi lớn cà rốt cải trắng chân giò muối, rồi đặt một chậu than lớn vào trong sân, đặt một cái khung sắt lên, phết dầu, lấy một cái đùi dê muối cắt thành từng miếng lớn có độ dày phù hợp rồi đặt lên cái khung trên chậu.

Tiếng dầu mỡ của thịt dê muối trên chậu vừa vang lên xì xì, thì ngoài cửa sân truyền vào giọng nói của Như Ý: "Lý gia có ở nhà không?"

Không đợi Lý Tang Nhu dặn dò, Hắc Mã đã đứng bật dậy, lao thẳng ra ngoài, rồi lại lao thẳng vào.

"Lão đại lão đại! Là thế tử gia! Thế tử gia!"

Thấy ánh mắt trừng qua của Lý Tang Nhu, Hắc Mã liền co rụt cổ lại.

"Cái đó, nói là, thế tử gia mời ngài... hình như là ăn cơm."

Lý Tang Nhu nhìn miếng thịt dê cháy vàng hai mặt mình vừa gắp lên, buồn bực để đũa xuống, đứng lên đi ra ngoài.

"Lão..." Hắc Mã ở sau lưng Lý Tang Nhu, chỉ vào chiếc áo khoác da chó trên người nàng, một chữ lão cũng không dám hô hết.

Vừa rồi hắn hô quá to, hình như lão đại đã tức giận.

"Ngồi xuống ăn thịt đi, nhìn cái dạng không có tiền đồ này của ngươi, lão đại xác định không thể dẫn ngươi đi, thật sự là quá mất mặt rồi!"

Kim Mao lấy chân đá đá Hắc Mã, vừa nói vừa cười.

"Cái rắm! Lão tử xuất thân đại gia, có rất nhiều tiền đồ!

Đó là thế tử gia! Có thể ăn một hai bữa cơm với thế tử gia, sau này trên bia mộ của lão tử sẽ viết như vậy, như thế cũng là không tầm thường!

Nói với ngươi ngươi cũng không hiểu!"

Hắc Mã đặt mông ngồi xuống bên cạnh Kim Mao, hạ đũa, gắp lên ba bốn miếng thịt, thổi thổi rồi cắn một cái.

"Khi chúng ta đến đây, hơn một tháng, mỗi ngày cùng thế tử ăn chung một nồi, còn ngủ trên cùng một chiếc giường đây này, đủ cho người viết lên trên bia mộ rồi." Kim Mao vỗ vỗ Hắc Mã.

"Khi đó thế tử gia là hổ lạc đồng bằng, không giống như bây giờ. Lúc đó không tính.

Ngươi không biết được mấy chữ, lại không có kiến thức, nói với ngươi ngươi cũng không hiểu!" Hắc Mã biến tức giận thành thức ăn, một đũa hạ xuống, lại gắp lên ba bốn miếng thịt dê.

"Không biết thế tử gia có tiễn lão đại trở về hay không." Đại Thường đang nướng thịt dê buồn bực nói một câu.

"Không phải lão đại nói, tạm thời không có việc gì làm sao!" Kim Mao dừng đũa.

"Hay là, chúng ta đi theo xem như thế nào?" Hắc Mã rướn cổ nuốt miếng thịt trong miệng xuống, vội vàng đề nghị.

"Không cần theo, ta không nói chuyện này." Đại Thường đặt một đống thịt đã nướng xong lên đĩa sắt.

"Chuyện gì vậy?" Kim Mao và Hắc Mã cùng nhìn Đại Thường.

"Không có gì." Đại Thường buồn bực đáp một câu.