Chương 44: Phường trà Sơn Tử

Sáng sớm Cố Hi đi đến ngõ Cơm Rang trước, Văn Thành đến Lại bộ như thường lệ, lúc đến nơi lại không thấy Cố Hi, lật xem sắp xếp đối chiếu lại hơn mười phần hồ sơ khảo hạch quan viên, Cố Hi mới sải bước đi vào.

Văn Thuận Chi đi theo tới cửa phòng, gặp phải ánh mắt của Văn Thành, ngoắc ngoắc tay với hắn.

Văn Thành nói với Cố Hi về hơn mười phần lý lịch quan viên vừa mới xem qua, sau đó tìm một cái cớ đi ra ngoài.

Văn Thuận Chi kéo hắn đi qua bên cạnh vài bước, chép miệng chỉ vào trong phòng, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi đi ngõ Cơm Rang, bày ra thế trận rất lớn, phong tỏa từ đầu ngõ đến hơn nửa con hẻm."

Văn Thành nhướng mày, "Ta biết rồi."

Trong phòng, Cố Hi ngồi ngay ngắn, chăm chú lật xem hơn mười phần lý lịch kia.

Văn Thành đợi hắn xem xong, mới cười nói: "Trí Hòa nói vừa rồi người mới đi một chuyến đến ngõ Cơm Rang?"

Cố Hi cũng không ngẩng đầu lên chỉ ừ một tiếng.

"Hôm trước thế tử gia nói câu chuyện của giang hồ để giang hồ giải quyết kia, ta rất tán thành." Văn Thành vô cùng uyển chuyển bày tỏ sự không đồng ý của mình.

"Chẳng qua chỉ là đi xem một chút."

Cố Hi khép hồ sơ trong tay lại.

"Nàng ở lại thành Kiến Nhạc, vốn muốn dựa vào cây đại thụ là ta đây, nàng có thể dựa vào cũng chỉ có ta, ta chỉ thay nàng giương một ngọn cờ lên thôi."

Dừng lại một chút, Cố Hi rũ mắt nói: "Liên tiếp ba ngày, ba lần, tăng lên hai ba bốn người.

Nàng còn chưa quen cuộc sống ở thành Kiến Nhạc này, phải cho nàng có chút thời gian tạm nghỉ."

"Lúc trước nàng cũng làm nghề này? Đây là thù cũ?" Văn Thành cúi đầu ừ một tiếng, tiếp tục hỏi.

"Nàng nói nàng trôi trên sông đến thành Giang Đô, lúc tỉnh lại, ngay cả họ tên của mình là gì cũng không nhớ, cho tới bây giờ, vẫn không nhớ ra được gì cả."

Cố Hi nhìn Văn Thành nói.

Văn Thành nhíu mày, "Người cảm thấy lời nàng nói là thật?"

"Ta cảm thấy nàng nói thật.

Nàng cũng hiểu được, những sát thủ liên tiếp này, là bắt nguồn từ quá khứ của nàng, chỉ là nàng không nhớ ra, nàng nói không cần ta hỗ trợ, muốn tự mình điều tra.

Còn có, kêu phân xưởng chế tạo cho nàng một trăm mũi tên nhỏ, chọn người thích hợp đi trông coi, càng nhanh càng tốt, đánh xong kêu Như ý đưa qua cho nàng."

Cố Hi dặn dò.

"Ta đi kêu Bách Thành trông coi." Văn Thành đáp lại một câu, đi ra kêu Bách Thành lại dặn dò.

--- --- ---

Lúc này ba người Lý Tang Nhu và Hắc Mã, Kim Mao đi dạo rất nhanh.

Bắt đầu từ khu vực họ ở, mỗi con đường đều có những quán trà.

Lý Tang Nhu dựa vào trực giác mơ hồ không thể nói rõ, từng nhà từng nhà, đi qua rất nhanh.

Đi dạo cho đến cuối ngày, Lý Tang Nhu đứng trước một gian trà lâu ở ngõ Đông Kê, đôi mắt hơi híp lại.

Quán trà có năm gian mặt tiền rộng lớn, lầu trên lầu dưới, thoạt nhìn vô cùng khí thế, phía trước trà lâu, treo bốn chữ to "Phường trà Sơn Tử".

"Vào xem đi." Lý Tang Nhu nhấc chân đi vào trà lâu.

Gian giữa trà lâu vô cùng rộng lớn, hai bên đều bố trí chỗ ngồi, gần như ngồi chật kín người.

Phía sau tiền sảnh là một khoảng sân nhỏ rợp bóng cây xanh, xung quanh tiểu viện đều là phòng ốc, lầu trên lầu dưới, cửa sổ từng phòng riêng đều mở hoặc nửa mở, xem ra làm ăn vô cùng tốt.

Kim Mao đi theo phía sau Lý Tang Nhu nhìn khắp nơi.

Hắc Mã chắp tay sau lưng đứng trước kệ trà hai bên đại sảnh, nhìn những dãy bánh trà với đủ loại kích cỡ màu sắc khác nhau, hếch mũi lên ngửi từng cái một.

"Lão đại!" Hắc Mã bỗng nhiên kêu lên một tiếng.

Lý Tang Nhu bước vài bước tới.

Hắc Mã lấy một chiếc bánh trà hình tròn cỡ ngón tay cái từ trên khay bạc đặt trên cao, lại ngửi ngửi một cái rồi đưa cho Lý Tang Nhu: “Là cái này.”

Lý Tang Nhu ngửi bánh trà một cái, đưa cho Kim Mao, Kim Mao cố ngửi vài cái, hắn không ngửi được gì, nhưng Hắc Mã nói là nó, vậy chắc chắn là nó.

Bàn về khứu giác, cũng chỉ có chó mới có thể so sánh với Hắc Mã, còn người thì chắc chắn là không thể.

Lý Tang Nhu nhìn xung quanh tìm vị trí.

Từ lúc các nàng đi vào, bồi bàn luôn đi theo sau nhưng vẫn chưa có cơ hội nói chuyện liền bước lên trước cười nói: "Các vị quý nhân, trên lầu có nhã gian."

"Không cần nhã gian, chỗ đó rất tốt." Lý Tang Nhu chỉ vào một cái bàn ở giữa đại sảnh.

"Được, mời quý nhân." Bồi bàn dẫn ba người đi tới ngồi xuống, nhìn Lý Tang Nhu cung kính cười nói: "Quý nhân thích uống trà gì? Muốn điểm tâm gì? Ngó sen trắng hiệu Triệu, Gia Khánh, bánh hạt dẻ, bánh bơ ốc, cũng xem như có chút nổi tiếng."

"Tất cả đều lấy một đĩa, còn trà." Lý Tang Nhu giơ tay ra trước mặt Kim Mao.

Kim Mao vội vàng đưa hai cái bánh trà dính đầy máu và cái bùa hộ mệnh cho Lý Tang Nhu.

Lý Tang Nhu đưa bánh trà và bùa hộ mệnh tới trước mặt bồi bàn.

"Đưa cái này cho ông chủ các ngươi, hoặc là chưởng quầy của các ngươi, nói cho hắn biết, ta muốn trà này."

Bồi bàn ngửi thấy mùi máu tươi tản ra từ bánh trà, sắc mặt hơi thay đổi, không ngừng gật đầu: "Quý nhân chờ một chút, quý nhân chờ một chút."

Bồi bàn quay lại rất nhanh, dùng một cái khay bạc nhỏ đặt bánh trà và bùa hộ mệnh, đứng bên cạnh Lý Tang Nhu, vẻ mặt cười nói: "Hồi quý nhân, chưởng quầy chúng ta nói, loại bánh trà quý nhân mang tới, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua thương hiệu, bánh trà có thương hiệu, đều ở chỗ đó."

Bồi bàn chỉ chỉ một cái bánh trà mà Hắc Mã đã ngửi qua một lần kia.

"Ừm." Giọng điệu Lý Tang Nhu tùy ý: "Vậy thì pha một bình trà mà ngươi cảm thấy tốt của quán trà đi."

"Thương hiệu trà Đông Uyển Thu gần đây được khách nhân rất yêu thích, pha cho quý nhân một bình trà Đông Uyển Thu nhé?" Bồi bàn cười kiến nghị.

"Được." Lý Tang Nhu đáp ứng cực kỳ sảng khoái.

Hắc Mã nhìn bồi bạn đặt nước trà, điểm tâm xong rồi lui xuống, vươn đầu đến trước mặt Kim Mao, thấp giọng hỏi: "Lão đại, vậy là bọn họ không thừa nhận? Vậy chúng ta nên làm gì? Hay là xông vào bắt chưởng quầy trước."

"Uống trà." Lý Tang Nhu bưng chén trà lên.

"Hả?" Hắc Mã không phản ứng kịp.

"Lão đại kêu mi uống trà!" Kim Mao giơ tay đặt lên đầu Hắc Mã, đẩy đầu hắn ra xa mặt mình.

"Uống trà xong thì sao?" Hắc Mã duỗi cổ hỏi lại.

"Lại thêm một bình." Lý Tang Nhu nhấp một ngụm trà, híp mắt, tỉ mỉ thưởng thức.

"Hả?" Hắc Mã buồn bực.

"Hỏi nhiều như vậy làm gì? Lão đại đã nói rồi, ông nghe không hiểu hả? Uống trà nhanh lên!" Kim Mao lại đưa tay đẩy Hắc Mã về lần nữa.

"Ông nghĩ tui là ông chắc? Tui đây biết đọc sách hiểu lễ nghĩa, ông còn không biết được mấy chữ, có thể so với tui à?" Hắc Mã mắng Kim Mao không chút khách khí.

"A phi! Chỉ có ông mới biết tri thư đạt lễ, ông biết chữ, nhưng chữ không biết ông!" Kim Mao mắng trả lại một câu.

Lý Tang Nhu nghe hai ngươi Hắc Mã và Kim Mao cãi nhau chí chóe, thong thả nhấp trà.

Đến giờ ăn tối, Lý Tang Nhu gọi mấy người nhàn rỗi tới, gọi ba bát mì hải sản và mấy món ăn kèm từ quán ăn vặt gần đó, sau khi chậm rãi nhàn nhã ăn xong, kêu bồi bàn thay một bình trà, tiếp tục uống trà.

Cứ ngồi cho đến khi trong quán trà lớn như vậy chỉ còn lại ba người các nàng, một hàng bồi bàn đứng ở bên cạnh chờ đóng cửa, Lý Tang Như mới chậm rãi đứng lên, đi ra khỏi trà lâu.

Đêm nay, ba người các nàng, trên đường đi bình an về tới ngõ Cơm Rang.