- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Giang Hồ
- Mặc Tang
- Chương 2:
Mặc Tang
Chương 2:
Văn Thành đi theo Hắc Mã, giống như một con cá nhảy vào lùm cây Hắc Mã đang ẩn thân.
Không đợi Đại Thường đứng vững, bảy tám mũi tên dài màu đen đã đóng đinh vào nơi mà mấy người vừa mới chạy qua.
Trái tim Lý Tang Nhu nhảy loạn xạ.
Má ơi! Thiếu chút nữa là bị đâm thành một cái lỗ trong suốt rồi!
Mũi tên dài gần như chìm trong lòng đất, lực đạo để bắn ra được mũi tên mạnh như vậy thì cây cung ít nhất cũng phải cỡ một thạch (120 cân).
Đêm tối, lại còn trong rừng cây, cung thủ có thể bắn chuẩn bắn tốt như vậy, ngàn dặm chọn một, vậy mà lại còn tận bảy tám người!
Tên Văn Thành này thật sự chỉ là một tham tán của Vương Phủ thôi ư?
Kiếm mười vạn lượng bảo tiêu này, quả nhiên không dễ chút nào.
"Gϊếŧ chết bọn họ!"
Văn Thành đến bên người Lý Tang Nhu, khom gối nửa quỳ canh gác phía đối diện, một tiếng đề nghị giống như là Tướng Quân hạ lệnh.
Lý Tang Nhu "ừ" một tiếng, đối phó với một cây cung mạnh mẽ ở phía sau thì quay đầu lại gϊếŧ hết là biện pháp duy nhất.
"Ngươi trốn kỹ đừng nhúc nhích."
Chuyến áp tải này, đầu tiên phải bảo đảm an toàn cho hàng hóa.
Lý Tang Nhu luôn là một người làm ăn đủ tư cách.
"Không được!"
Trong lòng Văn Thành tràn đầy ấm áp, dứt khoát từ chối lời đề nghị của Lý Tang Nhu, sau đó sắp xếp nói: "Đại Thường dụ địch, Hắc Mã theo ta cướp gϊếŧ, ngươi và Kim Mao tiếp ứng!"
Văn Thành an bài đơn giản rõ ràng, Đại Thường và Kim Mao động cũng không động, Hắc Mã cũng không có động, chỉ quay đầu nhìn Lý Tang Nhu.
Lý Tang Nhu nhẹ giọng dặn dò một câu: "Đại Thường cẩn thận."
Được Lý Tang Nhu cho phép, Hắc Mã vội nhảy lên đứng ở bên cạnh Văn Thành, không ngừng liếʍ môi, mặt đen rạng rỡ vì phấn khích.
Có thể cùng người nhà họ Văn ở Bắc Tề sóng vai chiến đấu, đây là vinh quang lớn cỡ nào nha!
Kim Mao cầm một thanh trường đao mỏng như lá liễu, bước lên phía trước nửa bước, thế chỗ Đại Thường đứng ở bên cạnh Lý Tang Nhu.
Đại Thường vác cây chùy to lớn kia, cúi người ngồi xổm xuống, bám vào bụi cây chạy thật nhanh về hướng có tiếng dây cung.
Nhìn Đại Thường chạy vài bước, Lý Tang Nhu xoay người sờ soạng tảng đá, rồi ném mạnh theo hướng mà Đại Thường đang chạy tới, sau đó tiếng mũi tên dài xé gió vang lên, một loạt đám bảy tám mũi tên đồng loạt đều rơi xuống chỗ tảng đá rơi xuống.
Lý Tang Nhu kêu lên thảm thiết, hai chân nhảy dựng lên, nặng nề ngã xuống mặt đất, giống như bị trọng thương ngã xuống đất.
Nơi dây cung vang lên, có tiếng tất tác dồn dập từ xa đến gần.
Lý Tang Nhu ngồi xổm sau gốc cây, giương nỏ, hai con mắt híp lại, nhìn chằm chằm vào phía trước, trong miệng lại không ngừng gào lên thảm thiết: "Gia. . . Không cần lo cho ta, người mau đi đi!"
Tiếng vang tất tác kia càng vội lại càng nhanh hơn.
Văn Thành nhướng mày, biểu cảm nói không nên lời liếc mắt nhìn Lý Tang Nhu đang ẩn nấp sau gốc cây cổ thụ kia.
Cách đó không xa, hơn mười hắc y nhân lao nhanh, càng ngày càng gần.
Văn Thành hí mắt nhìn chằm chằm vào hắc y nhân.
Thân thủ không tệ, không nghĩ tới Vĩnh Bình Hầu phủ còn có thể huấn luyện được nhân thủ như vậy, lúc trước thật sự đã đánh giá thấp bọn họ rồi.
Mấy hắc y nhân phía trước chạy về phía tảng đá bị Lý Tang Nhu ném ra kia, Đại Thường thở mạnh ra, hai tay cầm gậy dốc hết sức lia nhanh.
Sau vài tiếng gãy xương thịt vụn, cây chùy uy lực vô cùng kia đã bị một gốc cây to cỡ khoảng cái chén ăn cơm ngăn lại, cây kia phát ra âm thanh bị gãy, tán cây mang theo sức mạnh còn lại của cây chùy ầm ầm ngã xuống, đập tan đội hình hắc y nhân thành một đống lộn xộn.
Văn Thành và Hắc Mã một trước một sau vung đao lao ra, Kim Mao cũng tung người nhảy ra.
Lý Tang Nhu lập tức giơ nỏ lên, vẫn ngồi xổm ở phía sau cây đại thụ, cơ quan nhẹ vang lên, hai mũi tên nhỏ đen thui bay ra, hai hắc y nhân bụm yết hầu lảo đảo ngã xuống đất.
Rừng cây quá rậm rạp, uy lực của Đại Thường ngay cả một phần cũng không thể phát huy ra được.
Lý Tang Nhu nhìn mà thấy tiếc nuối, nàng thích nhất là xem cảnh Đại Thường gió cuốn mây tan càn quét tất cả.
Sớm biết đám tiểu Hắc này dễ mắc lừa như vậy thì đã dụ bọn chúng đến bìa rừng, bảo Đại Thường vung mạnh hai cái, quét bọn họ thành một bãi thịt nát chẳng phân biệt được ta và ngươi!
Đây mới gọi là thống khoái niềm vui tràn trề!
Mọi người quần chiến cùng một chỗ, Lý Tang Nhu nhất thời tìm không được cơ hội phóng nỏ, cho nên dứt khoát nhìn chằm chằm Văn Thành.
Công phu của Văn gia quả thực không tệ!
Lý Tang Nhu nhìn mà ngạc nhiên.
Hắc Mã và Kim Mao là dựa vào liều mạng không sợ chết cùng với sự nhạy bén tùy cơ ứng biến được luyện ra từ nhỏ khi đánh nhau ở trong đám khất cái, chính diện đối đầu với những Hắc y nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh này, hai người đánh với một người, cũng chỉ là hơi chiếm thượng phong mà thôi.
Rừng cây lại quá rậm rạp, cây chùy của Đại Thường múa không ra nổi uy lực, vì vậy mà cỗ dũng lực (dũng khí và lực lượng) hiếm có này cũng chỉ có thể giao đấu giữa hai người mà thôi.
Chung quanh Văn Thành cũng đã có ba bốn hắc y nhân vây quanh quần chiến, thanh trường đao trong tay hắn chiêu thức tàn nhẫn xảo trá, lấy một địch nhiều, trong khi đó Hắc y nhân lại lộ vẻ luống cuống tay chân, Văn Thành vẫn thái độ thong dong, còn có vài phần hương vị dạo chơi nhàn nhã.
Lần đầu tiên nàng phát hiện ra Văn Thành này đẹp trai thần kỳ, lúc đánh nhau gϊếŧ người cũng cực kỳ có phong thái.
Nhìn trong chốc lát, Lý Tang Nhu nhíu mày.
Đánh nhau như vậy quả thật cực kỳ bất lợi cho phe mình, phía sau còn có mấy toán truy binh, tuy nói không được việc, nhưng con kiến nhiều vẫn có thể cắn chết con voi đó.
Phải mau nghĩ biện pháp tốc chiến tốc thắng.
Lý Tang Nhu dịch chuyển nửa người từ phía sau gốc cây ra, thủ nỏ hơi rũ xuống, lặng lẽ dịch chuyển sang hướng Văn Thành bên kia.
Từ khóe mắt Văn Thành liếc qua vừa vặn ngắm thấy Lý Tang Nhu, mơ hồ đoán được ý đồ của Lý Tang Nhu, một đao bổ ngang, ép người mặc đồ đen lùi lại.
Thủ nỏ của Lý Tang Nhu nhanh hơn Hắc y nhân bay lên bay xuống nhiều, mũi tên đen bỏ túi lặng lẽ không một tiếng động đóng đinh vào yết hầu của Hắc y nhân đang ngửa người ra phía sau, khuôn mặt Hắc y ngửa lên trên nặng nề ngã xuống đất.
Ba người còn lại không nhìn thấy mũi tên đen của Lý Tang Nhu, đồng bạn chết không rõ lý do, khiến cho bọn chúng có chút bối rối.
Văn Thành tự nhiên sẽ không buông tha cho cơ hội này, đao trong tay tàn nhẫn chém tới, cánh tay trái của một hắc y nhân cùng với nửa thân trên của người đó theo đao bay ra.
Hai gã hắc y nhân khác theo bản năng liền lùi lại hai bước. Một hắc y nhân lần nữa đánh về phía Văn Thành, trong khi một người khác thì dậm chân phóng tới chỗ Lý Tang Nhu đang ẩn thân.
Đại Thường liếc mắt nhìn thấy thì hét lớn một tiếng, quật ngã một gốc cây mang theo gã hắc y nhân, hoàn toàn không để ý tới một hắc y nhân khác đang vung đao bổ về phía mình, bỏ mặc tất cả lao về phía Lý Tang Nhu.
Kim Mao cũng hét lên một tiếng, thoát ra khỏi vòng vây lao về phía Lý Tang Nhu, Hắc Mã cách Lý Tang Nhu xa nhất, cũng sốt ruột NGAO một tiếng, tung người nhào tới.
Hắn cũng phải nhanh đi cứu lão đại của bọn họ.
Trời đất bao la, lão đại lớn nhất.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Giang Hồ
- Mặc Tang
- Chương 2: