“Tư thế này, mới không quá khó chịu…” Người nọ lần thứ hai cẩn thận hôn mình, rõ ràng động tác chỉ giản đơn lặp lại như thế, nhưng mang đến một loại khoái lạc và hạnh phúc đáng hổ thẹn.
Chỉ là lợi dụng thôi… Tại sao… phải ôn nhu như vậy…
——
Lý Kính xoa xoa cổ tay, hít sâu, vẻ mặt ôn hoà nói: “Mặc Sinh, tắt đèn đi.”
Mặc Sinh hồ nghi liếc hắn, ngón tay khẽ điểm vào hư không, nến liền tắt hết.
Khói xanh lượn lờ bốc lên, uyển chuyển lan đi.
Gian phòng đã phai nhạt ánh nến màu vàng cam, chỉ còn ánh trăng bàng bạc từ cửa sổ dịu dàng soi rọi, vô số bóng cây lắc lư khắp mặt đất.
Thi thoảng kèm theo vài tiếng xào xạc.
Lý Kính đáy lòng cười khổ.
Nếu nói tại sao yêu cầu như vậy, đương nhiên bởi vì đối diện hắn là một nam tử. Cho dù không giống nam tử tầm thường thô thiển cục mịch, nhưng chung quy những gì nên có đều có. Chỉ là vai gầy eo thon da thịt nõn nà, đặc biệt tiếp xúc trong bóng tối, có thể khiến người bất giác mơ màng vô hạn.
Tình thế ép buộc. Nhìn không thấy, đành chấp nhận thôi.
Lý Kính nỗ lực hồi tưởng một dung nhan yêu kiều nào đó từng tạm thời lưu lại trong trí nhớ hữu hạn của mình, cùng với đường cong lả lướt tư thái liêu nhân… Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng…
“Ân…”
Mặc Sinh phát ra một tiếng rên khe khẽ. Lý Kính mới ý thức được, tiểu huynh đệ của mình lại biến lớn rồi.
Lý Kính sợ Mặc Sinh hối hận, vội vàng hành động, tức tốc vươn tay ôm lấy thắt lưng mảnh mai kia, bức hắn phủ người xuống. Chuyển sang một tay kiềm gáy hắn, ấn tới mình, thuận thế hé miệng nhẹ nhàng ngoạm, cắn đôi môi như son kia không muốn buông ra.
Lý Kính đầu lưỡi linh hoạt, miêu tả đường viền môi ưu mỹ của Mặc Sinh, đoạn tách khớp hàm, tiến quân thần tốc. Mặc Sinh ban đầu nức nở không ngừng, sau chỉ còn tiếng ngậm mυ"ŧ mơ hồ truyền đến.
Mùi rượu hoa quế nhàn nhạt quanh quẩn trong miệng, bên tai dường như còn có tiếng suối xa róc rách.
Thân thể cứng đờ của Mặc Sinh cũng từ từ thả lỏng.
Lý Kính nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mịn màng của hắn, đầu ngón tay động chạm, chuồn chuồn lướt nước, sóng gợn lăn tăn. Cứ thế từng vòng từng vòng nhộn nhạo vận luật, ngón tay từ từ trượt xuống, thẳng đến vùng phụ cận bí huyệt, bồi hồi không đi. Dần dần lại gần nơi tương giao của hai người, Lý Kính chợt cảm thấy bàn tay mình một mảnh dính nhớp, hiểu ngay nhất định là vừa rồi Mặc Sinh lỗ mãng gây nên. Bị thương, còn chảy nhiều máu như vậy… Cấp thiết muốn lấy mạng mình đến thế sao… Lý Kính bật cười, tiểu hồ ly này, bất chấp thủ đoạn, không tiếc tự thương, quyết tâm biến một hồi đoàn tụ xuân tình thành ác mộng… Mà thôi, coi như làm việc thiện cuối cùng, cho hắn biết cái gì mới là tư vị nhân sinh cực lạc.
Bóng đêm quay cuồng. Sóng tình hung dũng.
Đây đó đều là đường nét mơ hồ không rõ, duy chỉ có, thân thể quấn quýt là chân thực.
Mặc Sinh chỉ cảm thấy trong miệng có linh xà lướt qua mặt nước, vờn mồi, tiến thoái, nhàn nhã, ung dung. Chóp mũi đắm chìm trong khí tức ấm áp của người nọ, từng con sóng va vào da thịt, thẩm thấu vào lòng, thần chí không hiểu sao bắt đầu phiêu lãng… Chẳng lẽ là mê dược… Hay là yêu thuật gì chăng… Phải hỏi cho rõ… Hỏi cho rõ… Ân…
Đêm xuống gió lạnh, thân thể vốn băng lãnh nhưng lại như được rót đầy nhiệt lượng, tứ chi cũng thư thái hẳn lên. Cảm giác bị xé rách do cường hành áp đặt mang đến tựa hồ cũng không còn quá mãnh liệt nữa. Mặc Sinh buông thả thân mình dán trên khuôn ngực nóng bỏng ấy, cảm thụ khoái ý như thiêu như đốt khi hai người động chạm. Hắn vô thức ôm chặt Lý Kính, tay luồn vào mái tóc tản mác trong bóng tối.
Tóc đen quấn quanh đầu ngón tay, ngực trỗi dậy một cảm giác không biết tên.
Thắt lưng tê dại… Ngón tay người nọ hướng tới nơi đó… Không nhanh không chậm, khinh nhu xuất trần… Là nơi đó… Luôn khiến mình hồi ức về những cơn đau đáng sợ… Mặc Sinh nhịn không được run lên.
Loại đau đớn này… loại đau đớn này… nhẫn không xong… chịu không nổi nữa…
Sinh nhi, Sinh nhi, ngươi có biết không, máu tươi chảy ra từ thân thể ngươi, cũng đẹp như người ngươi vậy… Sinh nhi, cố chịu đau, chỉ có đau, mới khiến ngươi biết mình còn sống… Sinh nhi, đừng tin vào tình yêu… Vĩnh viễn cũng đừng tin…
Thế nhưng người trước mắt đã nói gì? Hoan ái… Hoan… Ái…
“Thả lỏng một chút. Mặc Sinh, thả lỏng một chút.” Thì thầm bên tai, như nhung tơ mềm mại, quấn một lớp, rồi một lớp. Mặc Sinh như bị mê hoặc, thả lỏng thân thể. Thình lình người nọ dụng lực lật qua, mình đã bị đặt bên dưới. “Ngươi!” Muốn vùng vẫy, tay lại bị cố định trên đỉnh đầu.
“Tư thế này, mới không quá khó chịu…” Người nọ lần thứ hai cẩn thận hôn mình, rõ ràng động tác chỉ giản đơn lặp lại như thế, nhưng mang đến một loại khoái lạc và hạnh phúc đáng hổ thẹn.
Chỉ là lợi dụng thôi… Tại sao… phải ôn nhu như vậy…
“A! — “
Thân thể cung ra sau, cần cổ như thiên nga lúc gọi bạn, triển lộ một vẻ đẹp khó có thể thừa thụ.
Một lần nữa bị xuyên tới nơi sâu nhất yếu nhất.
Ngoại trừ cơn đau quen thuộc, còn có một luồng nhiệt khí lạ lẫm, chậm rãi từ khu thϊếp hợp chặt chẽ kia lan tỏa khắp toàn thân.
Là gì thế?
Đó là thứ gì…
Lý Kính phát hiện người dưới thân tựa hồ có chút kỳ lạ, hắn kiềm nén du͙© vọиɠ dâng trào, nhẹ nhàng ôm đôi vai gầy của Mặc Sinh, hỏi: “Sao vậy? Có đau lắm không…”
“Không… không muốn nữa…” Thổn thức nức nở, vô pháp khắc chế yếu đuối, khi mọi thứ đều thân bất do kỷ bộc lộ trước mắt người khác, hòa cùng màn đêm vô tận, “Ta bỏ cuộc… Không làm nữa…”
“Không sao đâu… Đừng sợ… Đừng sợ…” Lý Kính ôn nhu liếʍ đi lệ đọng bên khóe mắt Mặc Sinh, “Mặc Sinh, ngươi nhìn ta, nhìn ta thật kỹ. Ta đã nói, sẽ không làm ngươi đau. Ngươi không tin ta sao?”
Mặc Sinh mở cặp mắt vẫn luôn nhắm chặt, ngơ ngác nhìn vào đôi nhãn châu ngời sáng như ánh sao.
Khoảnh khắc ấy, thiên địa chỉ còn lại ngươi ta. Một người duy nhất, mà người này đang huyết nhục tương liên với mình.
… Mặc Sinh, đừng yêu bất cứ kẻ nào… Đừng tin tưởng ai cả… Bởi vì con người chung quy sẽ bỏ rơi ngươi… Sẽ rất đau khổ…
… Tam thúc, đau khổ là cái gì…
… Ngươi chỉ hận không thể chết đi…
Thuở ấu thơ, khi vẫn còn là hình thú, hắn thích nằm trong lòng Thượng Ỷ, ngưỡng nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ kia ẩn trong góc tối dưới dương quang.
Cho dù không có nửa điểm biểu tình, thế nhưng, đôi mắt của tam thúc, là biểu tượng xinh đẹp nhất trong tộc.
Trầm lắng như hắc bảo thạch, có thể dễ dàng hấp dẫn vạn vật vào vực sâu mà cam nguyện sa đọa.
Không rõ vì nguyên do gì, hắn lại cảm thấy, tam thúc sở hữu đôi mắt mỹ lệ ấy, luôn có vẻ bi thương.
Cho nên, không biết sống chết, hôn lên.
Vươn móng vuốt ôm tam thúc, kiên định hứa hẹn: “Tam thúc, người đừng buồn như vậy. Mặc Sinh không đi. Mặc Sinh vĩnh viễn ở bên người.”
… Sau đó… Tam thúc hắn… mỉm cười…
Rạng rỡ chói mắt. Sắc như hạ hoa.
…
Lớn lên, hắn từng hiếu kỳ về đoạn duyên cũ đó. Nghe đôi câu gián đoạn của một vài tộc nhân, ghép lại hiểu ra, đại khái là người tam thúc yêu bội bạc xuống núi cưới vợ sinh con, sau đó tam thúc trong cơn thịnh nộ, gϊếŧ chết cả nhà người nọ gần trăm miệng già trẻ, ăn thịt, uống máu họ…
… Đau khổ đến hận không thể chết đi…
Hắn không hiểu loại tình cảm như vậy. Thế nhưng, hắn sợ tam thúc.
Có một đêm, tam thúc vào phòng, hoan hảo với hắn, từ đó đánh mất chính mình.
Đau đớn toàn tâm phế phủ.
Thần tình lạnh lùng của tam thúc, bén nhọn như gai, thân thể như bị lưỡi dao vô hình không ngừng lăng trì.
Cả đêm dày vò nan kham, máu tươi thỉnh thoảng thấm ướt chăn đệm.
Hắn liều mạng cắn môi.
Quen với chịu đựng. Cũng quen với đau đớn.
Hồ tộc tầm thường tu luyện vài năm mới có thể hóa thân thành người, mị hồ càng khó hơn. Rét lạnh nóng bức sớm tối không ngừng nghỉ, đủ hai trăm năm thời gian, mới có thể rút đi bộ dạng lông lá. Thêm hai trăm năm nữa, đợi đến hành lễ duy trì hình người, liền có thể rời khỏi nơi nương náo rừng núi, rong ruổi cùng bầu trời bốn phương.
Đáng tiếc, hắn vốn có chút khiếm khuyết, cũng không phải tính đúng thời giờ tìm đại một thứ gì đó về động phòng là có thể thành công.
Thiên thời. Địa lợi. Vốn bấy nhiêu đã đủ.
Nhưng hắn, còn cần một nhân hòa.
Thoát khỏi tam thúc, gần như là điều ước mà nhiều năm qua hắn tình nguyện dùng sinh mệnh để đánh đổi.
Đã từng tuyệt vọng.
Sau lại liều chết xông vào cấm địa hồ tộc, truy tìm đáp án.
… Giờ tý canh ba, hồng đăng lục liễu y… Tương kiến bất sầu, người tự hiểu…
… Mặc Sinh, tìm được người mệnh định của ngươi giúp ngươi hành lễ… là có thể đạt được ý nguyện…
Thanh âm già nua.
Vang vọng trong sơn cốc trống trải tĩnh mịch.
Chuyện tới nước này, chẳng lẽ vẫn không thể tin tưởng bất luận kẻ nào sao… Bởi vì con người sẽ bỏ đi… Đi ư? Đi đâu? … Người này sáng mai sẽ chết, có lẽ đêm nay… Đau khổ thì mình chắc chắn không có rồi… Huống chi hắn sẽ chết… Thế nhưng, còn mình… Nên làm gì bây giờ… Làm gì bây giờ…
“Mặc Sinh, ngươi không tin ta sao?” Truy hỏi không tha, thanh âm lộ ra chút lo sợ.
Người mệnh định. Ván đã đóng thuyền.
Có nên quay đầu lại hay không?
Trăm năm ngàn năm nhưng chỉ có duy nhất một cơ hội như thế.
Mặc Sinh giang rộng hai tay, vòng ra sau lưng ôm chặt Lý Kính…
Hợp hoan.
Quả nhiên chỉ khi tương hợp mới có thể thành hoan.
Đêm nay, có lẽ là đồng sàng dị mộng mạnh ai nấy tự mang ý đồ, hoặc giả là sau này hồi tưởng cũng đổi lấy khóe miệng hơi câu lên, thế nhưng, khi thanh âm da^ʍ mị lay động màng nhĩ, tuyệt vọng tạo thành an ủi, khiến cả hai một lần nữa sa vào nhau. Vô pháp tự kiểm soát.
Vong tình rên rĩ. Chếnh choáng cao trào.
Chỉ xem như đây là lần cuối.
Thế nên, tận tâm cho đi và nhận lại. Đòi hỏi và hiến dâng. Ôm ấp và hôn sâu.
Xuân tìm bóng ai, uyên ương liền cành.
Chỉ biết kiếp này, biết kiếp này đau khổ ly biệt.
Nửa đêm hồn mộng, hồng đậu tịnh đế.
Nếu phải quên kiếp này, quên kiếp này đã yêu nhau nhường nào.
Đêm phong nguyệt. Giải tương tư.
Tương tư rồi cũng tan biến.