Thời gian qua đi, chớp mắt lại tới tháng mười một bắt đầu vào đông.
Dương Châu thuộc Giang Nam, vốn là đông ấm, nhưng năm nay đặc biệt lạnh.
Sông cạn chảy chậm, vạn vật hanh khô.
Tiểu hồ thập phần sợ rét, cả ngày rúc gần lò sưởi mà ngủ, không thiết ăn uống.
Dần dần gầy đi.
Cái bụng tròn vo hõm xuống, màu lông cũng mất độ sáng.
Lý Kính nhìn mà nóng ruột, biến đổi đa dạng dỗ nó ăn gì đó, nhưng hiệu quả không rõ ràng. Có đôi khi bức bách dữ quá, tiểu hồ sẽ cào lẫn cấu, căn bản không cho hắn đến gần.
Lý Kính hai tay băng vải, thất bại ngồi trên ghế, than vắn thở dài.
Hôm nọ, tùy tùng phái ra ngoài khó khăn lắm mới mang về mứt quả mà Dương Châu mùa này không có, Lý Kính rất vui mừng. Hắn biết tiểu hồ thích ăn, bình thường dùng món này liền có thể giải quyết bất cứ vấn đề gì.
Hắn vội vã trở về phòng, tức khắc tỉ mỉ bày mứt quả lên khay, bưng đến bên tiểu hồ.
“Bảo bối nhi, ngoan, ăn chút đi.”
Tiểu hồ đang mơ màng ngủ, Lý Kính nhẹ nhàng bế nó lên, hôn hôn trán nó, cầm lấy một viên mứt mùi hoa quế lắc lắc trước mũi nó.
Tiểu hồ híp mắt, ngửi ngửi, sau đó quay mặt đi.
Lý Kính đổi mứt mùi khác tiếp tục dụ dỗ. Tiểu hồ lần thứ hai quay đi.
Lại dụ. Lại quay.
Giằng co nửa canh giờ, cuối cùng, tiểu hồ đơn giản vùi đầu, cuộn tròn, biểu thị triệt để không muốn đếm xỉa Lý Kính.
Lý Kính ngơ ngác giơ viên mứt, trong não đầu tiên là trống rỗng, kế đó một ngọn lửa giận từ từ bùng lên. Hắn dụng lực gỡ chi trước của tiểu hồ, cường ngạnh nhét mứt quả vào miệng nó. Tự dưng bị người quấy nhiễu, tiểu hồ há mồm táp tới.
Mu bàn tay thoáng chốc truyền đến đau đớn tận tim.
Lý Kính nhìn vết thương chảy máu ròng ròng, gân xanh trên trán nhảy thình thịch. Nghĩ đến mình khổ tâm đủ thứ, mà con hồ ly đáng ghét này cư nhiên chẳng mảy may cảm kích. Hắn buồn bực vô cùng. Đứng phắt dậy, tiểu hồ nhân thể rơi xuống đất.
Lần này, triệt để tỉnh giấc.
Tiểu hồ một phen lộn mình đứng lên, trừng mắt nhìn Lý Kính, lông trắng toàn thân dựng thẳng, đáy mắt lộ âm ngoan.
Lý Kính hung thần ác sát trừng trở lại, một người một hồ nhất thời không khí căng thẳng. Lý Kính thật lâu sau mới từ kẽ răng rít ra một câu: “Không ăn? Không ăn bỏ đói chết ngươi!” Dứt lời, ném mứt quả trong tay, đá cửa đi ra.
Xuất môn, oán khí trong ngực vẫn không chỗ phát tiết, Lý Kính vung roi thúc ngựa, một mạch chạy tới ngoại thành.
Hắn liều mạng quất, ngựa phỏng chừng bị đau, rốt cuộc nhịn không được hí dài một tiếng, hất hắn xuống đất.
Lý Kính đỏ mắt, ghì chặt cương ngựa, giơ roi định quất, lại dừng giữa không trung, không ngừng thở hổn hển.
Nửa buổi trời.
Hắn chán nản buông tay.
Chỉ là một con súc sinh thôi. Làm sao hiểu được lòng người?
…
Lý Kính đứng lặng giữa đồng hoang, mờ mịt nhìn chung quanh.
Xa xa dãy núi trùng điệp, ngang dọc xanh vàng, nhất phái tiêu điều tàn cảnh.
Hắn cho rằng bầu bạn chỉ là một câu hứa hẹn, nhưng không biết hứa hẹn cũng cần nỗ lực trả giá.
Hắn cho rằng mình đủ kiên cường, có thể gánh vác cảm tình không người đáp lại, nhưng không biết giữa gang tấc còn cách một lạch trời.
Hắn cho rằng mình đã cố gắng, có thể… có thể…
Có thể chuyển cơ.
Thế nhưng, Mặc Sinh của hắn đã không còn thích hắn nữa.
Không còn nhớ hắn nữa.
Cho dù hắn dụng tâm đối đãi cỡ nào, Mặc Sinh hiện tại chỉ là một con hồ ly không hề có linh tính.
Không chỉ hiện tại, Mặc Sinh vĩnh viễn là một con hồ ly.
Không biết yêu, cũng không biết được yêu.
Đây là sự thật, dần dần bại lộ theo thời gian.
Rất nhiều lần, hắn không thể khắc chế muốn từ trong đôi mắt đen long lanh sáng ngời kia tìm kiếm dấu vết thuộc về Mặc Sinh.
Hắn ép buộc mình tin rằng, Mặc Sinh của hắn chẳng qua đang ẩn thân dưới lớp da thú kia.
Hắn rõ ràng thấy hình ảnh mình chiếu vào trong mắt nó.
Hắn ôm lấy nó. Rõ ràng ấm áp như vậy.
Chờ mong và hy vọng.
Hắn vươn hai tay, gió lạnh lùa qua kẽ tay.
Nhưng những gì đổi lại, chỉ có tịch mịch tràn ngập phế phủ.
Một con súc sinh, hồ hương còn không chứa chấp, ngươi vẫn nguyện ý ở bên nó suốt đời?
Lời nói ban đầu của Thượng Ỷ, dần dần như sấm rền bên tai.
Lý Kính phát hiện hình như mình đã sai thái quá… Vô luận là hình thức bảo lưu sinh mệnh nào, vô luận hắn lừa người dối mình ra sao, Mặc Sinh của hắn, thực chất đã…
Đã chết.
…
Đêm ấy, Lý Kính đi Tiêu Dao cư. Hắn ngồi trong Triều Hoàng các, gọi mấy chục vò Nữ Nhi Hồng nồng nhất, uống lấy uống để.
Sa mềm phất song, từng điểm từng điểm tinh quang rọi vào phòng.
Xa xa nghe đại đường ăn uống linh đình, hoan ca đàm tiếu.
“Lưu Tô, đàn cho ta nghe.”
Lưu Tô đứng dậy lại ngồi xuống, thử âm, sau đó đánh một khúc.
Không quên.
Chim liền cánh lá liền cành, đừng phai cũng đừng quên.
Khúc như tình nhân thủ thỉ, quyến luyến quẩn quanh. Khi trầm, khi bổng.
Nàng nhớ tới lần đầu gặp thiếu niên ấy, minh diễm đoan chính thanh nhã, thế gian hiếm thấy, lại tinh khôi như sương mai.
Hắn cười nói với mình, ta tin rằng con người vẫn có chân tình.
Như ánh dương rạng rỡ, khơi dậy cảm xúc lắng đọng đã lâu.
Hôm nay càn khôn cải biến, thật tình chiếm được chân tâm, lại than trời trêu ngươi, hữu tình đối vô ý.
Dày vò người khác. Hành hạ bản thân.
Lưu Tô đầu ngón tay khẽ ấn, tiếng nhạc đứt quãng.
Nàng đi tới trước mặt Lý Kính ngồi xuống, châm một chung rượu cho hắn, một tay lắc lắc chung, “Mặc Sinh đâu?”
“Cái… Cái gì Mặc Sinh? Ở… Ở đây trước giờ không có Mặc Sinh gì hết!” Lý Kính mắt say lờ đờ, đầu lưỡi thắt gút, “Tô nhi, sao… sao nàng không đàn nữa? Ta thích khúc đó…”
“Các người làm sao vậy?”
“Ta… Chúng ta?”
“Chàng với Mặc Sinh.”
Lý Kính phất tay hất đổ chung rượu, sát khí mười phần: “Ta nói rồi! Không có Mặc Sinh! Không còn Mặc Sinh nữa!”
Lưu Tô lạnh lùng nhìn hắn, trực tiếp mở hồng môn, đứng tựa bên cửa: “Lý công tử, mời về cho. Thứ lỗi Lưu Tô còn phải tiếp khách khác, không thể tiễn xa.”
Lý Kính có chút không dám tin: “Tô nhi, nàng đuổi ta?!”
Lưu Tô cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy. Công tử mời về cho.”
…
Lý Kính dắt ngựa, chậm chạp đi bộ trên đường. Ngõ vắng u tịch, tiếng vó ngựa hòa với tiếng bước chân mình, từng nhịp từng nhịp vang vọng.
Mỗi một nhịp như gõ mạnh vào ngực.
… Công tử Lý gia, xưa nay mang tiếng phụ bạc, nhưng bởi vì hài tử ấy, Lưu Tô không coi chàng như ân khách, mà xem chàng là bằng hữu…
… Lý Kính, chàng đã nói gì, chẳng lẽ quên hết rồi…
Chàng khổ. Hắn chẳng lẽ không khổ?
Lý Kính chậm rãi ngồi xuống, ôm mặt khóc. Nước mắt nóng hổi, làm bỏng lòng bàn tay lạnh lẽo.
“… Mặc Sinh… Mặc Sinh… Mặc Sinh… Mặc Sinh…”
Ngươi có nghe thấy tiếng gọi của ta chăng?
…
Lý Kính một mình đi biệt viện. Nơi đó đình đài lầu các, bàn ghế gối chăn, hắn từng chỗ từng chỗ cẩn thận quét tước.
Hắn bận rộn một cách vô vị.
Tâm tư trôi nổi ba thước bên ngoài, không trở về thể xác.
Đang độ cuối thu, trong viện nở rộ hoa long trảo vàng hươm. Loài hoa này cũng là do tiểu hồ thích mà trồng.
Tiểu hồ thích những màu sắc rực rỡ, bọn họ từng ở tạm nơi đây, mãn đình vắng vẻ, hắn liền dồn hết tâm tư vào hoa cỏ.
Sóng triều lên xuống, hoa cỏ tận tình tỏa hương.
Mặc Sinh mỗi sớm mỗi tối đều hái xuống một đóa, bứt từng cánh từng cánh.
… Thích… Không thích… Thích… Không thích…
Lý Kính, ngươi không thích ta, ta đương nhiên phải đánh ngươi.
Nghĩ đến đây, đột nhiên bật cười.
Mặc Sinh ngốc, làm gì có ai dùng loại biện pháp này tranh thủ tâm ý người khác…
Thích.
Không thích.
Thích.
Dưới chân dần rải đầy những cánh hoa màu vàng.
Loảng xoảng một mảnh.
Cái gì đã vỡ? Không thể lành lặn trở lại.
Nói như vậy, ngươi thích ta…
Lý Kính nhìn cánh hoa còn sót lại.
Thích. Quả nhiên là thích.
Khóe miệng hắn hơi cong lên, giấu không được chua xót.
Mặc Sinh, trời xanh nếu thật sự có mắt, ngươi hẳn sẽ biết ta nhớ ngươi nhớ đến điên cuồng.
“Lý công tử.”
Lý Kính chậm rãi quay lại, một người lả lướt đến gần, chính là Lưu Tô.
“Sao nàng lại tới đây?”
Nàng dáng người tha thướt, nhưng thần tình đặc biệt lạnh lùng, “Lý Kính, Mặc Sinh nhà ngươi sắp chết rồi.”
Cái gì?! Lý Kính trong đầu một mảnh hỗn độn, nàng, nàng nói cái gì?!
Nhìn Lý Kính vẻ mặt từ đờ đẫn chuyển thành kinh ngạc, Lưu Tô bình tĩnh nói: “Nô bộc Lý gia tìm khắp nơi không thấy công tử, bèn tìm đến chỗ ta. Công tử mười ngày không về, Mặc Sinh mười ngày chưa từng ăn cơm. Hắn sắp chết.” Trong mắt nàng tràn ngập khinh miệt, “Ta còn ngỡ công tử không giống người khác, nào ngờ chưa được mấy tháng ngươi đã quay về nguyên hình…”
Lời chưa kịp vào tai, Lý Kính đã bất chấp tất cả chạy ra khỏi biệt viện.
Mặc Sinh!