*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dạ Hoa đóng lại Huyền Băng quan, bước chân trầm ổn như thường lệ rời khỏi Vô Vọng Hải.
"Thái tử điện hạ." Hai tiểu tiên quân trong coi Vô Vọng Hải cúi đầu hành lễ.
Đợi thân ảnh Dạ Hoa biến mất, tiểu tiên quân bên trái đầy mặt kinh ngạc nhìn tiểu tiên quân bên phải: "Thái tử điện hạ... ở trong đấy tận 5 ngày?"
Tiểu tiên quân bên phải gật đầu: "Đã 5 ngày. E rằng cũng không có đại sự gì, thời điểm Thái tử điện hạ đi vào đi ra, vẻ mặt cùng khí tức đều không có gì thay đổi."
"Nhưng mà..." Tiểu tiên quân bên trái lắp bắp: "Làm sao mà... Làm sao mà phải ở trong Vô Vọng Hải tận 5 ngày?"
"Sao ngươi quản nhiều vậy hả? Chúng ta chỉ là Tiểu tiên trông coi thôi!" Tiểu tiên quân bên phải nhắc nhở tiểu tiên quân bên trái phải chú ý đến thân phận của mình, đừng nên quá phận.
"Ồ..." tiểu tiên quân bên trái bĩu môi, xoay người trở lại cương vị của mình, bất quá nhìn hai mắt đờ đẫn của hắn, hẳn là ở trong đầu đang đủ các loại phỏng đoán Thái tử điện hạ vì sao lại ở trong Vô Vọng Hải tận 5 ngày.
Dạ Hoa bước vào Tẩy Ngô Cung, mặt không cảm xúc bước đến bên giường, vẫn cứ phớt lờ nụ cười của Tố Cẩm đi đến: "Dạ Hoa, ngài không về Tẩy Ngô Cung đã 5 ngày rồi, Già Vân, Tinh Quân vội đến sắp phát điên, có nhiều công văn như vậy, một số còn cần ngài phải phê duyệt mới có thể thông qua, họ xong việc thì vội vã đi tìm ngài, cũng không biết ngài đi đâu."
Dạ Hoa chỉ ngồi thẳng tắp ở đó, mắt nhìn về phía trước, dường như Tố Cẩm chỉ là không khí.
Tô Cẩm cười gượng một tiếng, nói: "Ngài mới trở về, sợ là có rất nhiều việc phải xử lý, ta đã nấu sẵn canh ở kia, ngài hãy uống một ít trước..."
"Ngươi lui ra đi." Dạ Hoa ngắt lời Tố Cẩm. Mấy ngày nay trong Vô Vọng Hải, những suy nghĩ của y đã được rõ ràng. điều duy nhất y cần phải làm bây giờ là thử đánh thức Mặc Uyên. Nếu Mặc Uyên đã nói câu "chờ ta", thì huynh ấy nhất định sẽ có thể trở về.
Chiết Nhan... Dạ Hoa nghĩ đến ngày ấy Linh Bảo Thiên Tôn nói... Đúng rồi, Chiết Nhan là con nuôi của Phụ Thần, cùng Mặc Uyên lớn lên, lại là người y thuật cao minh nhất Tứ Hải Bát Hoang, ngài ấy đương nhiên sẽ có cách!
Dạ Hoa từ trên giường đứng dậy, bước nhanh ra khỏi đại điện Tẩy Ngô Cung.
Mà mấy vòng suy nghĩ của y, cũng chỉ như một cái chớp mắt, nghĩ xong liền bỏ lại Tố Cẩm đang hầu hạ bên cạnh còn chưa hoàn hồn, lao ra ngoài như một cơn gió.
"Dạ Hoa? Dạ Hoa!" Tố Cẩm đuổi theo vài bước, lại một góc áo đen huyền cũng chẳng thấy đâu.
Tố Cẩm tức giận phất tay áo, ả không còn nhiều thời gian. Dạ Hoa làm Thái Tử đã hai vạn năm, cũng tới lúc y sắp lập Thái tử phi rồi, nếu mà ả lại không nhanh lên, về sau cũng chỉ có thể làm trắc thất (vợ lẽ, tiểu thϊếp v.v) của Dạ Hoa... Không! Ả không muốn! Cùng Dạ Hoa lớn lên, ngày đêm nghĩ đến sẽ trở thành thê tử y, ai cũng không thể ngăn cản ả!
Tố Cẩm nâng cằm lên, lộ ra tia cười nhẹ. trong đồng lứa với Dạ Hoa, bộ dạng khí chất ả rất tốt, ả sẽ không thua. Tố Cẩm nhẹ nhàng bước đi, chậm rãi đến tẩm cung của Nhạc Tư nương nương. Dạ Hoa công vụ bận rộn, ả cũng có thể bắt đầu từ chổ Nhạc Tư nương nương.
Dạ Hoa vừa mới tiến vào rừng đào mười dặm, tầm mắt liền bị hoa đào hồng nhạt mê hoặc, trong khoang mũi tràn ngập toàn hương hoa đào.
Rừng đào mười dặm này quả nhiên danh bất hư truyền, e rằng trong Tứ Hải Bát Hoang, chỉ có rảnh rỗi như Chiết Nhan mới có thể trồng được rừng đào mười dặm này. Dạ Hoa trong lòng nghĩ thầm, bước tới căn nhà gỗ phía trước.
"Ấy ấy Chân Chân, ngươi xác định ngươi muốn đặt ở đó chứ?" Chiết Nhan vẻ mặt bối rối nhìn Bạch Chân.
Bạch Chân mím môi, vẫn thu lại quân cờ trắng vừa mới để xuống, nhưng vẻ mặt như mất hết kiên nhẫn: "Không chơi nữa!"
Chiết Nhan lắc đầu, sủng nịch cười nói: "Rồi, không chơi." Sau đó vươn tay bắt đầu thu dọn quân cờ trên bàn cờ.
Bạch Chân tức giận, mình đã đánh với Chiết Nhan 677 ván cờ rồi, thế mà lại chưa thắng nổi một ván! Càng nghĩ càng cảm thấy tức!
Bạch Chân từ ghế gỗ đào hoa đứng dậy, hung hăng nói với Chiết Nhan: "Không biết con chim ngốc Tất Phương chạy đi đâu rồi, ta đi tìm nó đây."
Bạch Chân vừa quay đầu lại, nhìn thấy Dạ Hoa đi qua cầu gỗ, không khỏi ngơ ngác: "Mặc Uyên?"
________
Rừng đào mười dặm,
hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa. ᕦ( ͡° ͜ʖ ͡°)ᕤ