Đây là… Côn Luân Hư? Dạ Hoa mặc huyền y nghi hoặc mà nhìn quanh bốn phía.
Ao sen trước mắt này khí trắng lượn lờ, còn có bên kia là chỗ mà Mặc Uyên bế quan tu luyện, rõ ràng đây chính là Côn Luân Hư.
Mặc Uyên? Đúng rồi! Mặc Uyên!
Dạ Hoa nhấc chân bước nhanh vào trong động bế quan, chỉ là bên trong không có một bóng người.
Vươn tay cẩn thận sờ qua giường đá mà Mặc Uyên ngồi thường ngày, Dạ Hoa trong lòng thầm nghĩ.
Chẳng lẽ nơi này không phải hiện thực? Nhưng tại sao y lại ở đây? Đúng rồi, y nhảy xuống Tru Tiên Đài….
Có phải đây là thế giới Tru Tiên Đài hay không, tùy người mà khác nhau? Chỉ vì y mong đợi nhất là cùng Mặc Uyên ở bên nhau trên Côn Luân Hư, nên Tru Tiên Đài thành toàn cho y?
"Đệ rốt cuộc sắp tỉnh lại rồi." Ngoài động truyền đến giọng nói dịu dàng của Mặc Uyên.
Dạ Hoa quay đầu nhìn hướng ra phía ngoài, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh một người mặc áo tím. Trong lòng mừng như điên, Dạ Hoa cuối cùng cũng chờ không nổi, liền muốn thi triển pháp thuật thuấn di.
Sử dụng không được pháp thuật?
Dạ Hoa cúi đầu nhìn đôi tay của chính mình, trong lòng tuy rằng khϊếp sợ, trên mặt lại không hiện nửa phần.
Bỏ đi, thay vì ở chỗ này khổ tưởng, còn không bằng đi hỏi Mặc Uyên một chút.
Khi Dạ Hoa đi đến bên ao sen, Mặc Uyên đã nhắm hai mắt, ngồi thiền trên bậc bên ao sen.
"Mặc…." Dạ Hoa lời còn chưa gọi xong, liền thấy đóa sen vàng duy nhất trong ao sen hiện lên một trận kim quang, rồi sau đó liền xuất hiện một đạo hư ảnh, mà đạo hư ảnh kia, rõ ràng là ─ Dạ Hoa y.
Dạ Hoa ngơ ngác đứng đó, nhìn hư ảnh kia đặt mông ngồi bên cạnh Mặc Uyên, lấy tay gối đầu, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Mặc Uyên, vẻ mặt kia, tưởng như Mặc Uyên chính là tất cả.
Đây là…. Thời điểm y vẫn còn là hoa sen?
Dạ Hoa ở thế giới này, phảng phất như một quần chúng. Trong thế giới này, ai cũng không nhận thức được y. Y chỉ có thể lẳng lặng nhìn như vậy, nhìn Mặc Uyên chờ mong hoa sen thức tỉnh thế nào, nhìn hoa sen mỗi ngày hiện ra một khoảng thời gian, lặng lẽ mà cùng Mặc Uyên.
Ánh mắt Mặc Uyên nhìn hoa sen vàng, làm Dạ Hoa cuối cùng cũng hiểu ra, tại sao bản thân lại đối với Mặc Uyên, không bỏ xuống được như vậy, cắt không ngừng. Khó trách, khó trách….
Khó trách khi còn không biết huynh là ai, lại đối với huynh canh cánh trong lòng; khó trách lúc ở Vô Vọng Hải lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của huynh, liền rễ tình đâm sâu; khó trách cho dù có mất đi hết ký ức tình cảm về huynh, cũng sẽ đối với huynh lần nữa, không thể tự kiềm chế được.…
Ở Thiên cung, trước Tẩy Ngô Cung, Mặc Uyên mặc một thân áo tím, cầm trong tay Hiên Viên Kiếm, chỉ thẳng chúng thiên binh thần tướng đang chắn trước người. Sau khi ngài phá Khóa Hồn chú, liền về đến Côn Luân Hư, rồi sau đó liền lập tức chạy tới Thiên cung.
"Tránh ra." Trầm ổn hữu lực, trong giọng nói xen lẫn một tia sát ý, làm cho chúng thiên binh thiên tướng run rẩy.
Tay cầm binh khí càng chặt hơn, đám thiên binh thiên tướng nghĩ nghĩ, vẫn căng da đầu lao tới Mặc Uyên.
Lại chỉ thấy Hiên Viên Kiếm tùy ý vung qua, một trận bạch quang hiện lên, thiên binh thiên tướng đồng loạt gục xuống. Nhân cơ hội này, Mặc Uyên phi thân lên, đạp trên lên trên đỉnh đầu thiên binh thiên tướng tiến vào trong Tẩy Ngô Cung.
Đến tiền điện của Dạ Hoa, Mặc Uyên không ngừng lại mà đi vào, thẳng đến khi thấy Đế Quân đứng trước người ngài.
"Ngươi cũng muốn cản ta?" Mặc Uyên nhẹ giọng hỏi.
Đế Quân hơi nhíu mày, rồi sau đó lắc đầu thở dài, nhẹ nhàng nghiêng người để Mặc Uyên đi qua.
"Đế Quân?" Đứng trước giường Dạ Hoa, sắc mặt Thiên Quân tái nhợt mà gọi, ngay sau đó, Hiên Viên Kiếm đã đặt ở trên cổ.
Tay cầm Hiên Viên Kiếm càng siết chặt hơn, chung quy vẫn không có động tác nào.
"Cút ra." Lần này, ngữ điệu Mặc Uyên tràn ngập sát khí.
Chiết Nhan bên cạnh lắc đầu, vẫn đi tới đem Thiên Quân sắc mặt đã trắng bệch nhưng vẫn đứng thẳng tắp trước người Mặc Uyên đẩy ra, sau đó tự mình đối mặt với Hiên Viên kiếm mang theo sát ý mãnh liệt của Mặc Uyên, nói: "Người đã cứu về rồi."
Mặc Uyên đem Hiên Viên Kiếm ra sau người, gật đầu với Chiết Nhan, nói: "Đa tạ."
Mặc Uyên ở giường trước cẩn thận nhìn Dạ Hoa nhắm chặt hai mắt, vươn tay trái ra phía trước, muốn chạm vào Dạ Hoa một chút, nhưng thấy trên mặt y đầy vết thương, tay Mặc Uyên lại chậm chạp không thể đặt xuống. Sợ chạm vào đau y.
Mặc Uyên hai mắt đỏ bừng, yết hầu lăn lộn lên xuống, khịt khịt mũi. Chỉ là dù cố nén nước mắt lại, nhưng nỗi đau trong lòng, thế nào cũng không xóa được….
"Ta mặc dù không muốn đợi ở chỗ này, nhưng thương thế trên người Dạ Hoa còn chưa tốt lên. Chỉ là, mấy ngày này ta đợi ở Tẩy Ngô Cung, không muốn nhìn thấy Thiên Quân." Ánh mắt Mặc Uyên đau lòng mà nhìn chằm chằm Dạ Hoa không động nửa phần, nói ra lời đó, sát ý lại vẫn chưa tiêu tán.
Đế Quân gật đầu đồng ý: "Ta biết rồi."
Mà giờ khắc này, tâm Thiên Quân bất an vạn phần, rốt cuộc đã rơi xuống. Ông ta biết, Mặc Uyên sẽ không gϊếŧ ông ta, cũng biết, Mặc Uyên không tính toán truy cứu chuyện ông ta hãm hại mình. Chỉ là Dạ Hoa…. ông ta không giữ được nữa rồi.
Thiên Quân nhắm mắt lại, sau đó mở ra, tầm mắt chuyển qua người Mặc Uyên cùng Dạ Hoa, chung quy vẫn tập tễnh bước chân, bước từng một bước ra khỏi Tẩy Ngô Cung.
Ngoài cung, nhóm người Nhạc Tư và Liên Tống yên tĩnh đứng ở nơi đó, ánh mắt vô cùng nôn nóng.
Nhạc Tư nhìn thấy Thiên Quân ra tới, thân ảnh kia phảng phất như già đi rất nhiều, trong nháy mắt liền hiểu ra, Dạ Hoa của bà, cuối cùng cũng tự do rồi.
Đế Quân bước ra từ phía sau Thiên Quân, lạnh lùng mà nhìn Thiên Quân, tựa như thở dài một hơi nhẹ nhõm, rồi sau đó giọng nói truyền âm lọt vào trong tai Thiên Quân: "Mặc Uyên cùng bổn quân tha cho ngươi, nhưng cũng chỉ là bởi vì thân phận Thiên Quân của ngươi. Mà chuyện lần này thật sự quá mức.… Nếu Mặc Uyên không muốn nhìn thấy ngươi, vậy thì ngươi đến Vô Vọng Hải bế quan đi."