Dạ Hoa đứng tầng cao nhất ở Chỉ Phong đài của ma cung, nhìn ngoài ma cung một mảnh hắc ám, nhớ nhung Mặc Uyên tăng gấp bội.
Tính tính mấy ngày, Mặc Uyên có lẽ đã trở về Côn Luân Hư….
"Ở Ma giới này có phong cảnh gì đáng xem đâu? Thế mà làm ngài đứng ở đây lâu như vậy." Ám Hành chậm rãi đi đến cạnh Dạ Hoa, theo tầm mắt y nhìn ra bên ngoài, bóng tối mà hắn đã nhìn hơn hai mươi mấy vạn năm.
Dạ Hoa thu hồi tầm mắt, quay đầu bình tĩnh nói: "Chuyện ở đây xong rồi, ta cũng nên về thiên cung phục mệnh đây."
Ám Hành gật đầu, khóe miệng mang ý cười, khóe mắt hoa đào mị người, nhưng lời nói ra nói lại hết sức ngay thẳng: "Đi đi. Biết trong lòng ngài còn có việc, bổn hoàng tử cũng không giữ ngài nữa. Hẹn gặp lại."
Dạ Hoa cũng bật cười, đúng như lời Ám Hành nói, người bằng hữu này, y đã giao định rồi.
"Gặp lại." Cuối cùng một câu từ biệt sau, thân ảnh Dạ Hoa liền biến mất trên đài Chỉ Phong.
Dạ Hoa lại không lập tức về thiên cung phục mệnh, mà trực tiếp đi đến Côn Luân Hư, lẳng lặng chờ đợi trước người Mặc Uyên.
Cẩn thận nhìn người không gặp bất quá cũng chỉ mười mấy ngày, ánh mắt Dạ Hoa càng thêm nhu tình.
Thoáng nhìn Hiên Viên Kiếm yên lặng dựng bên cạnh Mặc Uyên, Dạ Hoa trong lòng tuy có nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Đơn giản là, trong chốc lát, Mặc Uyên liền trở về.
Chỉ là không biết qua bao nhiêu cái chốc lát, Mặc Uyên ngồi ngay ngắn trên giường đá trước mắt, vẫn không hề động tĩnh như cũ.
Dạ Hoa nhíu chặt hai hàng lông mày, trong lòng bất an bắt đầu lan tràn.
Thời gian đã đến, vì sao Mặc Uyên còn chưa trở về tiên thân? Không dám nghĩ nữa, Dạ Hoa chỉ có thể tức khắc sử dụng thuật pháp đi đến phủ Thụy An Vương ở nhân gian.
Vào lúc này, Thanh Châu quốc, đang dấy lên tiếng than khóc. Bởi vì chiến thần Thụy An Vương của bọn họ hôn mê nhiều năm, hôm qua đã ly thế.
Dạ Hoa thấy vậy, trong lòng bắt đầu sợ hãi. Nếu đã ly thế, vì sao còn chưa trở về tiên thân?
Xông thẳng vào trong phủ Thụy An Vương đến phòng ngủ Mặc Uyên, Dạ Hoa chỉ thấy Mặc Uyên an tĩnh ngủ trên giường.
Mà trước giường, Đế Quân một thân áo tím đứng chắp tay ra sau lưng ở đó, còn có Chiết Nhan đang lắc đầu thở dài.
Dạ Hoa bước nhanh đi đến trước giường, vươn tay có chút run rẩy, âm điệu lời nói khẩn sáp: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Chiết Nhan nhíu mày nói: "Trên phàm thân của Mặc Uyên, có một đạo Khóa Hồn chú, còn bị hạ Mê Huyễn đan…."
"Khóa Hồn chú? Mê Huyễn đan…" Dạ Hoa có chút thất thố: "Có cách giải không?"
Chiết Nhan nhấp miệng, nghĩ nghĩ rồi nói: "Mê Huyễn đan chỉ làm người trầm mê ảo cảnh, muốn phá giải cũng rất đơn giản. Nhưng còn có một đạo Khóa Hồn chú, không biết hồn phách Mặc Uyên đi nơi nào. Chúng ta tìm không thấy hồn phách của Mặc Uyên, thì cũng vô pháp giúp đệ ấy."
"Nếu chỉ có Khóa Hồn chú, tuổi thọ ở nhân gian vừa đến sáu mươi, Mặc Uyên sẽ có thể nhớ lại chuyện trước kia, lấy lại tiên pháp, cũng có thể phá Khóa Hồn chú. Nhưng Mê Huyễn đan này, lại khiến Mặc Uyên trầm mê trong ảo cảnh, nhớ không nổi thân phận chân chính của mình, cũng khó thoát chú thuật vây nhốt…” Đế quân nói, ánh mắt trở nên sắc bén: "Thiên Quân đây, bày một ván hay lắm!”
Lão trở về sớm hơn Mặc Uyên hai ngày, còn chưa cảm khái nghiệp duyên cùng Cửu Nhi nữa, thì liền vội vội vàng vàng đi tới rừng đào lôi kéo Chiết Nhan đến nơi này. Cuối cùng ở một khắc Mặc Uyên thọ chung, xác định được nguyên nhân khiến Mặc Uyên ngủ say.
"Dạ Hoa, ngươi chính là từ Côn Luân Hư tới sao?" Chiết Nhan quay đầu nhìn về phía Dạ Hoa, vẻ mặt nghiêm túc.
Dạ Hoa gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy chân thân Mặc Uyên thế nào?" Chiết Nhan hỏi lời này có chút sốt ruột.
"…. Vẫn ổn." Dạ Hoa nghĩ nghĩ rồi trả lời, sau đó truy hỏi Chiết Nhan: "Tại sao thượng thần lại hỏi như vậy?”
"Haiz…. chân thân nếu không việc gì, cũng có nghĩa Mặc Uyên lúc này rất bình an. Xem ra Thiên Quân chỉ muốn khóa trụ hồn phách Mặc Uyên, bằng không, nếu như lại thêm một đạo chú thuật trí mạng, lấy tình hình của Mặc Uyên hiện giờ, làm đệ ấy hồn diệt thiên địa, chuyện này chỉ là một điều đơn giản." Chiết Nhan thở dài: "Kế hoạch bây giờ, cũng chỉ có hy vọng Mặc Uyên có thể phát hiện ảo cảnh là giả, tự bản thân mình thoát ra thôi."
Hồn diệt thiên địa? Bốn chữ này làm Dạ Hoa trong lòng căng thẳng.
Hiện nay Mặc Uyên, quả thực chính là bị Thiên Quân đem mạch máu nắm chặt ở trong tay. Thiên Quân lúc này dù chưa động thủ, nhưng Dạ Hoa sao có thể an tâm được? Y sao có thể không phỏng đoán, khi thời điểm Thiên Quân hạ Khóa Hồn chú, có phải còn động tay chân khác nào nữa hay không, sau đó làm Mặc Uyên bất tri bất giác, tiêu tán trong thiên địa….
Dạ Hoa chậm rãi nâng tay trái mình lên, nhìn vào cổ tay, trong lòng đã có quyết định.
Mà Mặc Uyên trong ảo cảnh, từ khoảnh khắc tuổi thọ ở nhân gian đến sáu mươi kia, thể xác và tinh thần đều không yên. Ngài cảm thấy có cái gì đang triệu hoán ngài, ngài cảm thấy mình dường như không nên quanh quẩn ở đây, nhưng nhìn Dạ Hoa an tĩnh ngủ say bên cạnh, ngài nghĩ, có lẽ là hạnh phúc tới quá đột ngột, làm ngài có chút hoảng hốt.
Bên cạnh, Dạ Hoa chỉ mặc áo trong màu trắng giật giật thân mình, dựa sát vào lòng Mặc Uyên, dáng vẻ trông rất ngọt ngào. Khóe môi Mặc Uyên hiện ra nụ cười, vươn tay ôm eo Dạ Hoa, nhắm mắt lại, cũng chìm vào giấc ngủ. Về phần trong lòng có bất an cái gì đó, đều không không quan trọng bằng Dạ Hoa.
Đế Quân cùng Chiết Nhan đi tới Côn Luân Hư chỗ chân thân Mặc Uyên, muốn nhìn thử có thể tìm xem ra phương pháp nào đánh thức Mặc Uyên hay không. Mà Dạ Hoa lại khăng khăng ẩn thân đi theo quan tài đặt phàm thân của Mặc Uyên, khuôn mặt như khúc gỗ lẳng lặng nhìn quan tài sắp đi vào trong hoàng lăng.
Tuy rằng thân thể phàm thân, đã không có hồn phách Mặc Uyên. Nhưng ít ra, thân thể phàm thân còn một chút khí tức của Mặc Uyên. Dạ Hoa vẫn nhớ rõ, độ ấm mà mình cùng Mặc Uyên ôm nhau mười mấy ngày trước….
Dạ Hoa đột nhiên nghĩ, từ khi bản thân phát hiện ra tình cảm trong lòng tới nay, đều là cùng thân thể phàm thân này ở bên nhau. Nhưng hiện giờ, phàm nhân Mặc Uyên đã qua đời, chân thân cũng còn là một khối vỏ rỗng….
Mặc Uyên, huynh đến tột cùng là ở đâu?
Lấy thần hồn cường đại của huynh, đến cuối cùng là ảo cảnh gì, mà có thể khiến huynh trầm mê trong đó?