Chương 6

Dạ Hoa rời phủ đệ của Linh Bảo Thiên Tôn liền một khắc không ngừng đi đến Vô Vọng Hải.

"Thái tử điện hạ." Hai tiểu tiên quân trông coi Vô Vọng Hải cúi người hành lễ.

Dạ Hoa đi chừng mười bước, vòng qua khúc ngoặt, đến cả góc áo màu đen huyền cũng không thấy bóng dáng.

"Thái tử điện hạ chẳng phải mới vừa đi được một canh giờ sao? Sao lại quay lại vậy?" Tiểu tiên quân bên trái nhăn mặt khó hiểu hỏi.

"Chuyện của Thái tử điện hạ, đâu tới phiên chúng ta quản? Đi gấp như vậy, sợ là có chuyện gì quan trọng rồi." Tiểu tiên quân bên phải tuy cũng vô cùng tò mò, lại vẫn biết thân biết phận.

"Cũng không biết tới Vô Vọng Hải này thì có thể có việc gấp gì..." Tiểu tiên quân bên trái lẩm bẩm, mà tiểu tiên quân bên phải đã đứng yên vị trí của mình, nhìn thẳng về phía trước, không nói chuyện với hắn nữa.

Dạ Hoa vội vàng đến bên cạnh huyền băng quan của Mặc Uyên, lần này không có hành lễ, mà trực tiếp giơ tay thi pháp mở nắp quan, đợi sau khi nửa thân thể của Mặc Uyên lộ ra, Dạ Hoa lấy ra hạt châu trong suốt nhỏ bằng đồng tử.

Đặt hạt châu cách trán Mặc Uyên một tấc, tay không ngừng thi pháp vào hạt châu. Hạt châu đột nhiên lóe lên ánh vàng, sau đó biến thành hình ảnh trên không trung, đó là ký ức của Mặc Uyên.

Ký ức từ khi giáng thế đến lúc tế Đông Hoàng chuông, tổng cộng ba mươi mấy vạn năm, nếu với tốc bình thường, sợ là phải mất đến sáu, bảy vạn năm mới xem xong.

Dạ Hoa tăng thêm pháp lực, làm hạt châu treo giữa trán Mặc Uyên chuyển động nhanh hơn, hình ảnh trên không trung cũng bắt đầu lướt qua.

Trâm Linh Tố!

Dạ Hoa nhìn thấy hình ảnh trâm Linh Tố xuất thế, nhanh chóng thu hồi một chút pháp lực, tốc độ hạt châu chuyển động chậm lại, hình ảnh ngay sau đó cũng ổn định. Trong hình ảnh, Mặc Uyên cầm trâm Linh Tố, vẻ mặt dịu dàng nói chuyện với đóa sen vàng trong hồ sen.

"Nếu ngươi muốn thức tỉnh, cần phải có một cơ duyên. Mà hiện giờ trâm Linh Tố ta mới luyện chế, cũng cần có cơ duyên mới có thể tìm được chủ nhân của nó..."

Mặc Uyên còn chưa nói xong, trâm Linh Tố đột nhiên phóng ra ánh sáng chói lóa, bay vòng quanh trên hoa sen vàng, Mặc Uyên lập tức cười vui vẻ: "Chẳng lẽ nỗi lòng ngày đêm quá mong chờ ngươi tỉnh lại, đến nỗi lúc luyện chế trâm Linh Tố cũng truyền tâm tư này vào cho nó? Bỏ đi, có lẽ ta không thấy được khoảnh khắc ngươi tỉnh lại, đây coi như là món quà nhỏ của ta để mừng ngươi tỉnh lại trước vậy."

Hoa sen vàng... chủ nhân của trâm Linh Tố, là hoa sen vàng....

Dạ Hoa sửng sốt, không khỏi lui về phía sau một bước. Bởi vì Dạ Hoa không tiếp tục thi pháp, hạt châu mất đi ánh sáng vàng, từ trên không rơi xuống, rơi vào trong quan, cuối cùng dừng trên đầu vai Mặc Uyên.

Mẫu phi từng nói, bà và phụ quân đại hôn đã ba mươi vạn năm mà không có con nối dõi, khi đến Côn Luân Hư, có được hoa sen vàng yêu quý nhất của Mặc Uyên thượng thần, mới sinh hạ y.

Dạ Hoa một lần nữa nâng tay lên, thi pháp vào hạt châu. Y muốn biết, hoa sen vàng này đến tột cùng có lai lịch ra sao.

Hình ảnh xuất hiện khi Mặc Uyên còn trẻ, lúc đó ngài không mặc y phục màu tối, mà luôn mặc một thân bạch y, Phụ Thần ngày càng suy yếu, gọi Mặc Uyên đến trước giường giao cho ngài một đóa hoa sen vàng.

"Vi phụ phải kể cho con nghe câu chuyện xa xưa. Năm đó, bốn cực rung chuyển, thiên địa sụp đổ, mẫu thân sắp sinh của con, vì muốn vá lại bốn cây cột chống trời nên bị động thai khí. Vốn là song sinh, lại chỉ bảo vệ được đứa lớn... Mà đứa lớn đó, chính là con."

"Vi phụ không đành lòng mất đi đệ đệ con, liền hao phí pháp lực nửa đời, tạo ra một tiên thai, lại thêm một đóa sen vàng, đem tiên thai và hoa sen dung hợp với nhau. Hiện giờ ta sắp thân về Hỗn Độn, đành phải đem tiên thai sen vàng đệ đệ con giao cho con. Con đưa nó về nuôi dưỡng ở ao sen Côn Luân Hư, hy vọng một ngày nào đó, nó có thể sinh ra trên đời, con cùng nó huyết mạch tương liên, nếu một ngày nó giáng thế, nhất định phải hộ nó chu toàn."

Hình ảnh không ngừng lưu động, tất cả đều là mười mấy vạn năm sau, Mặc Uyên ngày ngày thi pháp cho hoa sen vàng, ngóng trông hoa sen vàng có thể tỉnh lại. Thẳng đến ngày đó, bên bờ Nhược Thủy, Mặc Uyên đem trâm Linh Tố giao cho đại đệ tử Điệp Phong: "Điệp Phong, mang trâm Linh Tố về Côn Luân Hư, ngày nào đó trâm Linh Tố nhận chủ, nói cho người đó... chờ ta."

Hình ảnh dừng lại, Dạ Hoa lại vẫn không ngừng thi pháp vào hạt châu, bởi vì cho dù nước mắt có chảy xuống, cũng không thể giải tỏa một phần vạn cảm giác đau đớn trong lòng y. Dạ Hoa chỉ có thể không ngừng thi pháp để phát tiết.

Cuối cùng, hạt châu càng chuyển động càng nhanh, rốt cuộc không chịu nổi nữa, nổ tung. Dạ Hoa vội vàng thi chuyển pháp thuật trụ định thời không (dừng lại thời gian), sau đó đem những mảnh vỡ lơ lửng trên đỉnh đầu Mặc Uyên thu vào trong tay.

Thu hồi pháp thuật, Dạ Hoa bước đến trước huyền băng quan, đôi mắt phượng chứa đầy bi thương. Chẳng trách nhiều người nói ta lớn lên rất giống với chiến thần Mặc Uyên, thì ra, ta cùng huynh còn có quan hệ như vậy.

Lúc trước ta ở trong hoa sen vàng, huynh đợi ta mười mấy vạn năm, ngày ngày trông ngóng ta thức tỉnh. Vậy mà khi ta giáng thế, huynh lại nguyên thần tiêu tán...

Bàn tay trong tay áo của Dạ Hoa, siết chặt đến nổi gân xanh, siết tới mức cánh tay run rẩy.

______

Lời tác giả muốn nói nói.

Càng nhiều comment của các bạn, mị sẽ càng có động lực hơn~~~~