Chương 57

Lăng Tiêu bảo điện, trước đại điện, Thiên Quân ngồi ở phía trên, mặt không biểu cảm nhìn Dạ Hoa một thân huyền y, bước chân trầm ổn đi vào, trong lòng chuyển qua vô số tâm tư.

"Thiên Quân." Dạ Hoa chắp tay thi lễ. Y vốn là đang ở Phàm giới ngủ ngon cùng Mặc Uyên, đột nhiên nhận được chiếu lệnh Thiên Quân, liền nhanh chóng hồi cung, còn chưa kịp nói một tiếng với Mặc Uyên.

Phía trên Thiên Quân rút đi khuôn mặt không biểu cảm, thay từ ái tươi cười: "Dạ Hoa, tranh đoạt vị trí Ma hoàng đã đi vào giằng co, ngươi nhanh đến Ma tộc, chọn một hoàng tử ủng lập Ma hoàng, ngăn cản lại Ma tộc làm loạn đoạt vị, để Tứ Hải Bát Hoang yên ổn."

Dạ Hoa không nghĩ gì về lời nói ông ta, chắp tay nhận lệnh: "Dạ Hoa lãnh chỉ."

Thiên Quân cau mày nhìn Dạ Hoa cúi đầu, trong mắt hiện lên kiên định: "Đi đi."

Ổn định Ma tộc cũng không phải việc gì khó. Đại hoàng tử Ma tộc nhu nhược, Tam hoàng tử làm hại nhân gian, đã bị Mặc Uyên gϊếŧ dưới Hiên Viên Kiếm. Cho nên hi vọng duy nhất trở thành ma quân tiếp theo chính là Nhị hoàng tử. Mà Dạ Hoa chỉ cần thuyết phục Đại hoàng tử trở về Thiên tộc, sau đó giúp đoạt được vị trí ma quân, vậy thì được rồi.

Thiên Quân muốn, cũng chỉ là đẩy Dạ Hoa đi Ma tộc mấy ngày mà thôi.

Dạ Hoa rời Lăng Tiêu Điện liền lập tức chạy tới phủ Thụy Vương ở Phàm giới, lúc ấy lần trước Dạ Hoa rời Phàm giới đã qua tám ngày, nhân gian, đã trôi qua tám năm rồi.

Trong hoa viên phủ Thụy Vương, Mặc Uyên lẳng lặng đứng trước hồ hoa sen, chắp tay sau lưng không biết suy nghĩ gì.

"Mặc Uyên." Dạ Hoa hiện thân bên cạnh Mặc Uyên, có chút sốt ruột gọi. Cái gì y cũng không nói với Mặc Uyên, liền rời đi tám năm.…

Mặc Uyên buông lỏng mày nhíu chặt, sắc mặt biến đến ôn nhu, rồi sau đó xoay người cười nói: "Ngươi đã về rồi." Ngữ khí kia, phảng phất như Dạ Hoa vừa mới rời đi hôm qua.

Dạ Hoa nhìn Mặc Uyên như vậy, đột nhiên trong lòng đau xót, nhịn không được tiến lên ôm lấy Mặc Uyên.

Tay áo màu đen to rộng của Dạ Hoa rũ xuống, nhìn qua tựa hồ đem cả người Mặc Uyên đều bao trọn.

Mà Mặc Uyên bị Dạ Hoa ôm như vậy, tâm đang chông chênh cuối cùng cũng buông xuống. Ngài từ trước đến nay bình tĩnh, mà luôn nhịn không được nghĩ: Tiên giới một ngày, phàm giới một năm, ngài hiện giờ đã bốn mươi mấy rồi, ngài có thể sẽ không đợi được Dạ Hoa?

Dạ Hoa đem đầu vùi vào hõm vai Mặc Uyên, sau đó dùng sức hít mùi hương thanh lãnh chỉ thuộc về Mặc Uyên, rốt cuộc mới nhẫn tâm nói: "Ta có việc phải rời khỏi một thời gian…."

Bàn tay Mặc Uyên vốn dĩ muốn ôm lấy Dạ Hào không khỏi dừng lại giây lát, mới chậm rãi ôm lấy bên hông Dạ Hoa, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: "Ta sẽ chờ ngươi."

Sau lần gặp Mặc Uyên ngắn ngủi ở trước hồ sen kia, Dạ Hoa liền không ngừng nghỉ trở lại Thiên cung triệu tới Già Vân cùng Thiên Xu thương lượng chuyện đi đến Ma tộc.

Dạ Hoa để Thiên Xu cùng Già Vân bí mật dẫn theo mười vạn thiên binh ẩn bên ngoài Ma tộc, y sẽ đích thân đi vào Ma tộc. Lần đi này, nhân gian liền trải qua năm sáu năm.

Một ngày này, sinh thần năm mươi ở nhân gian của Mặc Uyên, Đế Quân ngồi nhìn Mặc Uyên vẫn cô độc một mình, cau mày thật sâu.

Một bên Phượng Cửu ngồi trên phương vị, nắm lấy tay Đế Quân an ủi, nói: "Bệ hạ, Thụy An Vương đều có nhân duyên của ngài ấy, người không cần lo lắng."

Đế Quân thu hồi ánh mắt, ngược lại nhìn về phía Phượng Cửu, ánh mắt trở nên ôn nhu: "Thái Tử tính cách khiêm tốn, cũng không thích hợp đế vị. Mà ta và nàng lại không con nối dõi.… Trẫm vốn định trăm năm sau, đem đế vị truyền cho Thụy An Vương, chỉ là hiện tại, chính phi đệ ấy cũng không có…."

"Trăm năm…." Phượng Cửu tinh tế niệm hai chữ này như đao bén nhọn, nhất thời thất thần. Lúc trước là Thái Tử Dạ Hoa thuyết phục Tư Mệnh, để cô có thể cùng Đế Quân độ kiếp xong. Chỉ là thoáng mắt lên, cẩn thận tính tính, thời gian Đế Quân ở Phàm giới…. không còn nhiều nữa.

Đến lúc đó, cho dù cô cùng Đế Quân ân ái ở Phàm giới mấy chục đi nữa, khi gặp nhau ở Thiên cung, thì bọn họ cũng chỉ là hai người quen biết mà thôi.

"Cửu Nhi? Cửu Nhi?" Đế Quân nhẹ giọng gọi Phượng Cửu đang thất thần, đợi cô hoàn hồn lại, quan tâm hỏi: "Có phải nơi nào không thoải mái không? Sao đột nhiên tinh thần sa xúc như vậy?"

"A? Thần thϊếp chỉ là đột nhiên có chút mệt mỏi thôi." Phượng Cửu dịu dàng cười nói: "Thái Tử chỉ là khuyết thiếu rèn luyện, thần thϊếp tin tưởng, Thái Tử sẽ không làm bệ hạ thất vọng."

"Haiz, hy vọng là vậy."

Tiệc mừng thọ của Thụy An Vương kết thúc, hoàng cung khó có được náo nhiệt giờ lại khôi phục yên tĩnh. Mặc Uyên một mình đi trên hành lang thật dài trong cung, ngẩng đầu nhìn trăng tròn treo trên cao, nhịn không được mà than thở. Bây giờ ngài đã là người năm mươi tuổi rồi, không biết còn bao nhiêu thời gian để chờ đợi đến khi gặp mặt Dạ Hoa lần nữa….

Thiên Quân ở Thiên cung quan sát mấy ngày, xác định Dạ Hoa sẽ không đi Phàm giới gặp Mặc Uyên. Cũng phải, đối với bọn họ mà nói, dù sao Mặc Uyên cũng chỉ còn lại 10 ngày liền có thể quay lại Côn Luân Hư….

Thiên Quân ánh mắt hơi nheo lại, rồi lao xuống Phàm giới.

Ẩn thân đi chậm rãi đến bên cạnh Mặc Uyên, đôi tay bên hông Thiên Quân hơi hơi run lên, rồi sau đó vẫn lấy ra một viên đan dược màu hồng nâu.

Thiên Quân vung tay lên, không gian hết thảy đều yên lặng, ngoại trừ bản thân ông ta.

Hết thảy yên lặng trong không gian, chỉ có viên đan dược rơi vào nước trà trước bàn Mặc Uyên khơi lên gợn sóng nho nhỏ, rồi sau đó chậm rãi biến mất không thấy….

Ma giới là một nơi còn tối tăm thiếu ánh sáng hơn cả Dực giới. Ít nhất Dực Giới còn có rừng cây rậm rạp, ở Ma giới, chỉ còn lại một mảnh hắc ám hư không.

Vương cung là nơi sáng ngời nhất của Ma giới, bởi vì khi Ma hoàng đời thứ nhất về với hỗn độn, đã đem pháp lực suốt đời của mình hòa nhập vào vương cung, thắp sáng mỗi một góc trong vương cung.

Lúc này Dạ Hoa liền tự mình đi tới chính điện vương cung.

"Nghe nói Thái tử Cửu Trọng Thiên rất thích mặc y phục màu đen, quả thực là như thế." Ám Hành một thân hồng y bước vào chính điện, mang theo một nụ cười tà nhạt nhìn Dạ Hoa.

Dạ Hoa ngẩng đầu, mặt không biểu cảm, mắt không gợn sóng, nhưng kỳ thật bị Ám Hành làm kinh ngạc.

Dạ Hoa lần đầu tiên thấy nam tử yêu dã diễm mỹ như vậy. Chiết Nhan tuy mặc phấn y, lại chỉ làm người cảm thấy thanh nhã tuấn mỹ. Mà vị nhị hoàng tử Ma tộc trước mắt này, dưới mày kiếm tuấn lãng, là một đôi mắt hoa đào mê hồn người, tròng mắt hồng đen tương phản, bỗng nhiên làm người ta cảm thấy lạnh nhạt, có khi lại làm người cảm thấy đa tình…. sống mũi cao thẳng, môi hơi mỏng màu đỏ thắm vẫn luôn treo nụ cười tươi, lại chẳng phải dịu dàng.

"Ngài bí mật hỏi Ma giới nhiều ngày, tại sao cuối cùng lại lựa chọn bổn hoàng tử? Đại hoàng tử Ám Ôn không phải càng dễ khống chế hơn sao." Ám Hành soái khí tung hồng y lên, ngồi đối diện Dạ Hoa.

Dạ Hoa nhìn thẳng Ám Hành: "Bổn quân chỉ muốn mau mau kết thúc chuyện ở Ma giới thôi."

Ám Hành híp mắt hoa đào nhìn Dạ Hoa, rồi sau đó bật cười: "Ha ha ha, người thông minh. Nếu như thế, chúng ta cũng không cần vòng vo nữa. Bổn hoàng tử từ trước đến nay luôn tôn trọng người không phạm ta, ta không phạm người, đối với cái gì mà xưng bá thiên hạ cũng không có hứng thú…. Chỉ có một điều! Thiên tộc cùng Ma tộc hữu hảo chung sống, không tương phạm lẫn nhau!"

"Có thể." Dạ Hoa đáp ứng gọn gàng dứt khoát.

Ám Hành nhướng mày: "Bổn hoàng tử nói, là Ma tộc có thể tự do ra vào cảnh giới của Thiên tộc."

"Bổn quân cho rằng, các tộc trong Tứ Hải Bát Hoang, đều có thể tự do ra vào cảnh giới của tộc khác." giọng nói Dạ Hoa trầm ổn: "Chỉ cần không làm ra chuyện khác người là được."

Ám Hành sửng sốt một chút, cười rộ lên: "Được! Vậy chúng ta cẩn thận thương lượng rồi lại quyết định. Dạ Hoa quân tới Ma tộc đã nhiều ngày, bổn hoàng tử lại chưa làm hết lễ nghĩa của người chủ nhà, thực sự không phải rồi. Thỉnh Dạ Hoa quân nghỉ ngơi một đêm, ngày mai gặp ở yến hội."

"….Được." Dạ Hoa tuy rằng muốn giải quyết chuyện Ma tộc sớm một chút, nhưng, nóng vội quá thì không thể thành công.

Trong phủ Thụy Vương, Thiên Quân lẳng lặng đứng trước giường của Mặc Uyên, nhíu mày.

Thượng thần, chớ có trách ta…. Bổn quân đã từng kính ngươi, tôn ngươi như vậy. Chỉ là… bổn quân không thể không làm thế….

Thân ảnh Thiên Quân dần dần biến mất, chỉ để lại Mặc Uyên lặng lẽ nằm trên giường, trên mặt treo một tia mỉm cười, không biết là mơ thấy mộng đẹp gì.