Mặc Uyên và Dạ Hoa khi ăn cơm sáng xong, hai người tay nắm tay đi dạo trên bãi cỏ, tơ liễu bay tán loạn bên bờ sông.
Một đường đi tới, cảm thụ gió thổi nhè nhẹ, giữa mũi đều là mùi hương cỏ xanh ngày hè, mãn nhãn lục ý, hơn nữa tay còn nắm lấy người quan trọng nhất, Mặc Uyên cảm thấy, cuộc đời này không gì nuối tiếc.
"Vương gia!" Phía sau hai người truyền đến gọi, rồi sau đó mười mấy thị vệ vội vàng chạy đến trước mặt Mặc Uyên quỳ xuống.
Thị vệ dẫn đầu nói: "Thuộc hạ tham kiến Thụy An Vương, Vương Thượng bệnh nặng, cầu xin Thụy An Vương cấp tốc trở về!"
"Bệnh nặng?" m thanh Mặc Uyên bằng phẳng như cũ, chỉ là nhẹ nhăn mày bại lộ tâm tình của ngài.
Cùng Dạ Hoa nhìn nhau, Mặc Uyên vẫn nắm chặt đôi tay hai người lại, nói với thị vệ: "Tức khắc về kinh đô."
Một năm này, quốc vương Thanh Châu quốc đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, mà Thụy An Vương mất tích sáu năm rốt cuộc cũng hồi kinh.
Qua năm ngày rút roi thúc ngựa cuối cùng đã vào tới kinh đô, Mặc Uyên không ngừng nghỉ, thẳng đến hoàng cung. Thân phận của Dạ Hoa không tiện đi cùng Mặc Uyên tiến cung, liền dừng lại ngoài cung, vào chỗ rẽ tường cung lặng lẽ ẩn thân, rồi sau đó đi theo phía sau Mặc Uyên.
"Vương huynh." Mặc Uyên một đường bước nhanh tới tẩm cung Vương Thượng, bước thẳng đến trước giường Vương Thượng.
Phàm thân Đế Quân mặc một thân áo trong màu kim hoàng, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường. Nghe thấy âm thanh Mặc Uyên, Đế Quân cố hết sức mà mở mắt ra, ánh mắt tan rã nhìn về phía Mặc Uyên.
Sửng sốt trong chốc lát, Đế Quân mới mở miệng suy yếu nói: "Đệ đã trở về rồi.…"
"Phải, thần đệ đã trở về." Mặc Uyên nhíu mày, vươn tay nắm lấy tay Đế Quân chậm rãi đưa qua.
“…. Trẫm còn tưởng rằng, đệ không trở về. Thường thì đệ rời kinh đô, cũng chỉ có một năm, luôn trở về trước tết Nguyên Đán. Nhưng đệ lần này, vừa đi đã sáu năm, tin tức cũng không.…" Ánh mắt Đế Quân cuối cùng là từ từ ngắm nhìn, quan sát kỹ lưỡng đệ đệ sáu năm không gặp, rồi sau đó hình như có chút nghi hoặc, lại chậm rãi cười: "Trẫm sợ rằng thật sự bệnh nặng, thế nhưng cảm thấy dáng vẻ của đệ hiện giờ, phảng phất giống như hôm qua…."
Mặc Uyên nắm chặt tay Đế Quân, trầm mặc chốc lát sau đó nghiêm túc nói: "Vương huynh chắc chắn sẽ khỏe lên thôi."
Đế Quân chỉ suy yếu cười cười, rồi sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Mặc Uyên thấy Đế Quân đã ngủ, liền nhẹ nhàng đem tay lão để vào trong chăn.
Ngài đối với toàn bộ người Thanh Châu quốc mà nói, mất tích sáu năm, nhưng thực tế cũng chỉ rời đi có sáu ngày thôi…. Khó trách có người muốn tu tiên, trên trời một ngày, thế gian một năm, tiên nhân trường thọ cũng không phải không có lý.
Mặc Uyên nghĩ như thế, liền nghĩ đến hiện giờ thân phận Liễu Chiếu Ca đã là tiên nhân, trong lòng đột nhiên một trận phiền muộn.
Dạ Hoa ẩn thân bình tĩnh nhìn hết thảy trước mắt, dù sao hai người trước mắt, cũng chỉ là ở Phàm giới lịch kiếp thôi.
Dạ Hoa đột nhiên nhíu mày, ngay sau đó biến mất trong tẩm cung Vương Thượng.
"Không muốn.… ta không muốn." Bên thiên điện trong tẩm cung Vương Thượng, Phượng Cửu hai mắt rưng rưng, lắc đầu bi thống nói.
Tư Mệnh Tinh Quân cau mày lắc đầu: "Tiểu điện hạ, tiểu quân đã sớm nói qua, ngài cùng Đế Quân, bất quá là để Đế Quân thể nghiệm một đời nhân sinh tám khổ thôi. Chờ đến khi Đế Quân trở về Thiên cung, các người cũng không còn liên quan nữa…."
Nước mắt trong khóe mắt Phượng Cửu không ngừng chảy xuống: "….Ta biết, nhưng ta vẫn làm không được…."
Aiz, Tư Mệnh thở dài, bưng lên chén nước thuốc phiếm đen trên bàn: "Cũng không phải muốn tiểu điện hạ thật sự độc chết Đế Quân, chỉ là để cho người khác phát hiện, sau đó ngài thừa nhận là ngài hạ độc…. Sau đó, để Đế Quân nếm trải tư vị bị ái nhân phản bội, nhiệm vụ của tiểu điện hạ liền hoàn thành."
Phượng Cửu liều mạng lắc đầu, sau đó hất đổ chén thuốc trong tay Tư Mệnh: "....Ta không muốn!"
Tư Mệnh rũ mắt nhìn nước thuốc tứ tán trên mặt đất, bất đắc dĩ nói: "Tiểu điện hạ, ngài cần thiết phải làm." Tuy rằng hắn cũng không muốn tàn nhẫn như vậy, nhưng mệnh lệnh của Đế Quân hắn không dám vi phạm.
“Tư Mệnh.” Dạ Hoa hiện thân trước mắt hai người, Dạ Hoa quay đầu nói với Phượng Cửu: "Bổn quân có chuyện muốn cùng Tư Mệnh trao đổi."
Phượng Cửu lau nước mắt trên mặt, nhìn Dạ Hoa muốn nói lại thôi, nhưng nhìn biểu cảm nghiêm túc kia của Dạ Hoa, cuối cùng chỉ hướng Dạ Hoa gật gật đầu hành lễ xong, sau đó đi ra ngoài.
Dạ Hoa nhìn nước thuốc màu đen trên mặt đất, dường như đang suy tư gì đó.
Tư Mệnh tiến lên chắp tay hỏi: "Không biết điện hạ tìm tiểu quân là vì chuyện gì?"
"Chuyện Đế Quân và Phượng Cửu.… ngươi không cần nhúng tay vào nữa đâu." Dạ Hoa thu hồi ánh mắt từ mặt đất, ngược lại trầm tĩnh mà nhìn Tư Mệnh.
Tư Mệnh hơi hơi nhíu mày, nghi hoặc nhìn Dạ Hoa: "Tiểu quân không hiểu ý điện hạ là gì."
Dạ Hoa nhớ tới ở trong trí nhớ Mặc Uyên, ngài có nói qua với mình về chuyện xưa của Đế Quân và Phượng Cửu. Nếu trước đây, y tất nhiên sẽ không để ý tới việc này. Chỉ là hiện giờ, y đã hiểu ra tư vị tình như thế nào….
"Nghe bổn quân, nếu Đế Quân chất vấn, tất cả bổn quân tự mình gánh vác." Dạ Hoa ánh mắt bình tĩnh nhìn Tư Mệnh Tinh Quân.
Trong lòng Tư Mệnh sau khi suy tư nho nhỏ một phen, liền gật đầu đồng ý. Phượng Cửu thâm tình đối Đế Quân hắn đều xem vào trong mắt, nếu lần này có thể để Phượng Cửu viên mãn, hắn cũng vui. Huống hồ đại ca Mặc Uyên của Dạ Hoa với Đế Quân là bạn tri kỉ, cho dù Đế Quân tức giận như thế nào, khẳng định sẽ không trách cứ Thái tử điện hạ quá nhiều đâu.
"Đúng rồi." Dạ Hoa hỏi lần nữa: "Đế Quân lần này bệnh là…."
"Ha ha…." Tư Mệnh cười lên: "Đó là vì sắp đặt tình huống khiến Đế Quân hiểu lầm Phượng Cửu, trải qua đoạn tình đau khổ. Bây giờ nếu tiểu quân đã đáp ứng điện hạ rồi, vụ này cũng không cần nữa."
"Ừm. Bổn quân biết rồi." Dạ Hoa gật đầu, rồi sau đó liền biến mất ở thiên điện.
Mà lúc này, thấy Đế Quân đã ngủ, Mặc Uyên rời khỏi tẩm điện Vương Thượng, một mình đi trên đường hoàng cung rộng lớn.
Dạ Hoa ẩn thân đi theo Mặc Uyên, nhàn nhạt cười đến gần ngài, rồi sau đó vươn tay nắm lấy Mặc Uyên.
Mặc Uyên vốn dĩ lúc đầu mặt không biểu cảm, lại cảm nhận được tay phải mình đột nhiên bị nắm chặt, khóe môi nhịn không được nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Mặc Uyên đi đến cửa cung, nơi đó đã chuẩn bị xong cỗ kiệu.
Quản gia phủ Thụy An Vương đứng trước cỗ kiệu đi tới cúi người nói: "Vương gia, hồi phủ sao?"
"Bản vương muốn tự mình đi dạo một chút, các ngươi trước về trước đi."
"Dạ." Quản gia nghe theo, liền lui ra phía sau một bước, hơi cong người chờ Mặc Uyên đi trước.
Mặc Uyên mắt nhìn phía trước, ánh mắt nhu hòa, nắm trong tay nhiệt độ ấm áp, trong lòng tràn đầy niềm vui.
Đến cửa còn phải đi qua một đoạn đường ngắn nữa, nơi này ngoại trừ người tiến cung ra, ngày thường thì đều im ắng.
Dạ Hoa thấy xung quanh không ai, liền hiện ra thân ảnh.
Thanh niên bạch y tuấn lãng lẳng lặng đi bên cạnh Mặc Uyên mặc một thân quần áo màu lam, hơi thở giữa hai người yên tĩnh, lại tràn đầy ấm áp.
"Vương gia…."
Đúng lúc này, một nữ tử bạch y xuất hiện phía trước chỗ vòm cổng, ánh mắt đầy tưởng niệm.
Tiểu Ngọc bởi vì đứng nơi đầu gió, một thân váy trắng tung bay, phảng phất như ngay sau liền theo gió bay đi.
Tầm mắt Tiểu Ngọc nhìn vào bàn tay đang nắm nhau của Mặc Uyên và Dạ Hoa, sửng sốt trong chốc lát, khóe miệng hiện lên một tia cười khổ. Nàng sớm đã qua tuổi niên hoa, cự tuyệt rất nhiều người đến cầu thân, chỉ là vì…. Hiện tại thì, nàng cũng nên hết hy vọng rồi.
Mặc Uyên cùng Dạ Hoa dừng bước chân, hai người đều chỉ bình tĩnh mà nhìn Tiểu Ngọc, không nói một câu.
Đôi mắt Tiểu Ngọc sáng ngời chậm rãi nhiễm một tầng hơi nước. Vì không cho Mặc Uyên nhìn thấy nước mắt trong mắt mình, Tiểu Ngọc gục đầu xuống hướng về Mặc Uyên hành lễ, rồi sau đó liền lặng lẽ rời đi. Nàng đã không cần nói cái gì với Vương gia nữa, cũng không cần gặp lại….
Nhìn bóng dáng Tiểu Ngọc bạch y nhẹ nhàng, người nhỏ gầy như vậy, bước chân rời đi lại phảng phất như nặng ngàn cân….
Trong lòng Mặc Uyên nhất thời cũng có chút cảm khái, liền khẽ cau mày nhìn bóng dáng kiều mỹ gầy yếu kia. Ngài chung quy vẫn cô phụ một nữ tử si tình….
Mặc Uyên còn chưa cảm khái xong, đột nhiên bị Dạ Hoa một bên đẩy đến ven tường, gắt gao đè chặt.
Lưng dựa vào vách tường, Mặc Uyên nghi hoặc nhìn sắc mặt Dạ Hoa dường như không tốt lắm: "Dạ Hoa?"
Dạ Hoa nhìn chằm chằm Mặc Uyên, cảm xúc trong lòng quay cuồng chẳng mấy gì tốt, tất cả đều là bởi vì vừa rồi Mặc Uyên vì nàng kia mà cau mày lại.
Dạ Hoa đột nhiên cúi đầu, kề sát vào trên môi Mặc Uyên, tinh tế gặm cắn liếʍ mυ"ŧ.
Mặc Uyên đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhắm mắt đáp lại Dạ Hoa.
Hai người ở ngay dưới cổng vòm này má ấp môi kề, tình ý lưu luyến. Sau khi chờ nụ hôn này kết thúc, Dạ Hoa dọc theo cổ Mặc Uyên lại từ từ lướt đến bên tai hôn lên, rồi lại ở bên tai Mặc Uyên rơi xuống một câu trầm thấp: "Huynh là của ta."
Mặc Uyên mở to mắt, nở nụ cười sủng nịch, nhẹ nhàng đáp: "Ừm."