Nô tài to gan lớn mật như vậy, nếu không phải hắn niệm tình xưa thì đã sớm…
Suy nghĩ của hắn bắt đầu mờ mịt. Sở Ngôn nhìn chằm chằm những bông tuyết bị gió thổi bay tán loạn, thầm nghĩ mình rốt cuộc thành thân với Bạch Hoa, thái độ kiên quyết rõ ràng. Nếu Mặc Nhận biết điều hơn, y đã không đối nghịch với Bạch Hoa mọi lúc mọi nơi. Như vậy, chính hắn cũng có thể đối xử tốt với y hơn một chút.
… Lại nói, hắn cùng Mặc Nhận sao lại đi đến bước đường này? A Nhận trước kia vô cùng ngoan ngoãn, tại sao bây giờ chuyện nghịch chủ kháng mệnh nào cũng dám làm?
Sở Ngôn đi đi lại lại ở hành lang, chậm rì rì chờ Thu Cẩn trở về phục mệnh.
Chậm quá. Sở Ngôn nhíu mày, mắt phượng càng thêm âm trầm. Mấy năm nay, cả nha đầu Thu Cẩn này cũng càng lúc càng thái quá. Phải rồi, còn cả tiểu tử Ảnh Vũ ương bướng kia nữa, đều là những người thân cận với Mặc Nhận.
Lại thêm non nửa canh giờ, khi Sở Ngôn đã bắt đầu nôn nóng mới thấy bóng dáng Thu Cẩn xuất hiện ở đối diện hành lang.
Thị nữ cung kính mà đứng thẳng, vạt váy màu vàng nhạt run rẩy trong gió lạnh. Xuyên qua màn tuyết, Sở Ngôn thấy sắc mặt nàng xám như tro tàn, ánh mắt mờ mịt mà trống rỗng.
“Chủ thượng.” Hắn nghe Thu Cẩn dùng ánh mắt bình tĩnh mà âm giọng phát run nói với mình, “Mặc Nhận chết rồi.”
“Cái gì? Nói to lên!” Sở Ngôn sửng sốt một chút. Gió lạnh thổi mạnh đến mức hắn nghĩ rằng mình nghe lầm rồi.
“Mặc Nhận chết rồi, chủ thượng. Khi nô tỳ dẫn người tới đó đã…”
… Mặc Nhận, chết rồi?
Sở Ngôn há miệng thở dốc, nhưng không có âm thanh nào phát ra được.
Hắn cảm thấy quá… không thực.
Sở Ngôn ngẩng mặt, đêm đông năm này quá mức tối tăm và xa xôi, tuyết không ngừng rơi xuống từ những tầng mây dày đặc. Hắn không cảm nhận được bất kỳ buồn vui nào, chỉ có một cảm giác mờ mịt, không chút chân thật tràn dâng trong lòng.
Sao lại chết được?
Sở Ngôn bắt đầu đau đầu, như thể có cây kim nhỏ đang khuấy đảo bên trong. Hắn biết mình đã tra tấn người nọ rất tàn nhẫn. Hắn hết lần này đến lần khác phạt y đến Hình đường, chính hắn động thủ phế đi đan điền của y, chính hắn biếm y đến Thiên Điện làm nô, chính hắn hạ lệnh bắt y chịu hình vì tội phản chủ, nhưng mà…
Cũng chỉ đến thế thôi mà? Như thế nào lại chết?
“Y chết không nhắm mắt, chủ thượng.” Giọng Thu Cẩn khản đặc, “Khi chết, đại ca hướng về phía Cửu Trọng Điện, tay duỗi thẳng… Thi thể dừng ở trong điện, chủ thượng.” Nàng bỗng nhiên bang một tiếng, quỳ sụp xuống, dùng sức mà dập đầu. Sau mấy tiếng vang nặng nề, trên nền gạch xanh đã nhuốm máu.
Âm giọng của thị nữ mang theo tiếng khóc nức nở: “Đại ca cả đời trung thành với Điện chủ, chưa từng giả dối. Thu Cẩn cả gan cầu xin chủ thượng, cầu xin chủ thượng đến nhìn y một lần…”
Sở Ngôn nhìn Thu Cẩn dập đầu liên tục trên nền gạch, một lúc lâu sau mới cất tiếng nói.
“Ừ.” Hắn gật đầu, sắc mặt bình tĩnh không nhìn ra một nét bi thương nào, “Vậy đi nhìn một cái.”
Thi thể của Mặc Nhận tạm thời được an trí ở chỗ ở của y. Khi Sở Ngôn và Thu Cẩn bước vào, có mấy người vây quanh. Thu Cẩn ra hiệu cho những tôi tớ đó lui xuống.
Sở Ngôn vẫn còn ở bên ngoài, nhìn chằm chằm phòng chất củi rách nát lọt gió. Hắn chưa từng đến nơi này, lại càng không biết trong Cửu Trọng Điện của mình còn có một nơi như thế này. Mãi đến khi Thu Cẩn nhắc nhở hắn đây là nơi ở của Mặc Nhận, hắn thiếu chút nữa nhịn không được mà chất vấn quản sự của Thiên Điện, đây mà là nơi cho người ở sao?
Nhưng rốt cuộc hắn vẫn nhịn xuống. Người đã chết rồi, nói còn có ý nghĩa gì đâu?
Sở Ngôn đẩy cửa gỗ. Thu Cẩn ở bên cạnh nhấc đèn l*иg hướng lên cao. Thi thể Mặc Nhận trong bóng tối được ánh đèn soi hiện rõ ràng.
Sở Ngôn bước đến, khom người duỗi tay, lật tấm vải trắng ra cẩn thận xem xét.
Rất nhiều chuyện cũ đã mơ hồ, nhưng trong mơ hồ đó hắn vẫn nhớ rõ, Mặc Nhận năm xưa thanh tú ưa nhìn. Thiếu niên độ tuổi thanh xuân mà lạnh lùng, một thân y phục đen tuyền mảnh khảnh lại hàm chứa nội lực thâm sâu, lưng đeo trường kiếm màu mực, lúc động thủ với người khác sẽ lộ ra mũi kiếm sắc bén, lúc ở trước mặt Sở Ngôn lại kính cẩn nhu hòa.
Nhưng hiện tại người nằm đó lạnh lẽo im lìm, gầy yếu nhợt nhạt, tàn tạ khôn kham, trên thân thể chằng chịt vết sẹo, vô cùng xấu xí.
Sở Ngôn đưa tay vuốt mặt Mặc Nhận, lạnh băng, lạnh đến mức hắn phải rụt tay một chút.
Lúc này, Sở Ngôn mới thật sự ý thức được Mặc Nhận chết rồi.
Nếu Bạch Hoa theo hắn mười năm, thì Mặc Nhận bên cạnh hắn hai mươi năm rồi.
Là đứa trẻ chính mắt hắn nhìn trúng, ban cho y bội kiếm của mình, cho y một cái tên, đưa y ra khỏi Ám đường, dẫn y theo bên người, muốn y làm thanh kiếm sắc bén nhất của mình.