“Ta không biết…” Đôi mắt Bạch Hoa vốn đã mông lung như nước hồ thu, hiện tại càng thêm nhu nhược đáng thương, nức nở nói: “Mặc thị vệ, ta, ta thật sự không biết…”
Mặc Nhận lúc này lòng như lửa đốt, đã gấp muốn điên rồi. Chủ thượng cùng tặc tử Bạch Hoa này ra ngoài, chớp mắt một cái người liền biến mất, y không thể nào không lo không sợ.
“Đã vậy…”
Mặc Nhận nhắm mắt, chuôi kiếm tối tựa đêm trường trong tay nhấc lên một cái: “Áp giải Bạch Hoa vào Hình đường, chờ Điện chủ trở về xử trí. Ám vệ Ám đường theo ta đi tìm Điện chủ.”
Canh ba, thời điểm trăng sáng nhất.
Rừng lê bên ngoài Cửu Trọng Điện bị bao phủ bởi màn đêm. Nhóm người Mặc Nhận đến chỗ bàn đá, là nơi cuối cùng mà Sở Ngôn cùng Bạch Hoa dừng chân, từ chỗ này ra lệnh cho ám vệ tỏa ra tìm kiếm.
Nhìn từng bóng người biến mất vào màn đêm, Mặc Nhận xoay người nói với đám người Thu Cẩn: “Chư vị hồi điện đi, nơi này có ta là đủ rồi.”
Thu Cẩn phản đối: “Chuyện này sao có thể? Ngươi còn bị thương, có ở lại cũng là bọn ta nên ở lại. Nếu xảy ra chuyện gì, ngươi lại ngất xỉu như hôm qua… Lúc đó dọa ta sợ gần chết. Phải rồi, ngươi hiện tại thế nào? Dược đường nói gì?” Nàng vừa nói vừa duỗi tay thăm mạch Mặc Nhận.
Mặc Nhận giữ cổ tay Thu Cẩn, nặng nề thở dài: “Thu Cẩn, lúc này Điện chủ mất tích, lại xuất động ám vệ, nếu không nhanh chóng trấn an lòng người, tất sẽ ngầm phát sinh đại họa. Ta trở về cũng không ngủ được, sẽ dày vò các ngươi cả đêm. Ở chỗ này chờ đợi ngược lại nhẹ nhõm hơn nhiều, nếu ngươi lo lắng cho ta thì để yên cho ta thanh tĩnh một chút đi.”
Mọi người nghe y nói vậy, biết Mặc Nhận đã quyết tâm không có tin Sở Ngôn sẽ không về, cũng không ai dám chống đối y. Mà đúng như lời Mặc Nhận nói, Cửu Trọng Điện còn một đống việc vặt vãnh phải xử lý, không thể trì hoãn nữa, chỉ có thể vội vàng trở về.
Nơi này nhanh chóng chỉ còn lại Mặc Nhận, một người, một đèn, một mảnh đêm đen yên tĩnh. Nửa đêm nổi gió, khí xuân se lạnh.
Sở Ngôn không biết mình đang ở đâu.
Hắn giống như bị sóng lớn đánh nghiêng ngã vào đáy biển lạnh băng, chìm xuống, chìm xuống, không thể thở, cũng không thể phát ra âm thanh nào.
Hắn tựa hồ cảm giác được ánh trăng chiếu vào, cảm giác được hoa lê xào xạc bay trong tầm mắt, nhưng trước mắt chỉ có một mảnh mông lung.
Khí huyết hắn chảy ngược, phế phủ bị giày xéo, trong lòng thống khổ, nhưng đầu óc hỗn loạn bao nhiêu năm qua đột nhiên thanh tỉnh hơn rất nhiều. Rất nhiều ký ức mơ hồ hiện ra, náo nhiệt không thôi.
… Đôi khi hắn cảm thấy, đời trước, chính mình tựa hồ cũng muốn vãn hồi một thứ gì đó.
Năm thứ ba sau khi tương ngộ Bạch Hoa, quan hệ giữa hắn và Mặc Nhận lạnh dần, nhưng hắn vẫn có một loại cố chấp kỳ lạ, thà là mỗi ngày đều bực bội cũng muốn giữ lại người này, không chịu thả y đi.
Vì thế mà dây dưa không dứt, tra tấn lẫn nhau thêm bốn năm, cho đến khi Mặc Nhận ám sát Bạch Hoa, hắn bạo nộ mà xuống tay phá hủy đan điền của y, nhưng rốt cuộc vẫn giữ lại tính mạng.
Sau khi đày y vào Thiên Điện, hắn đến xem Mặc Nhận vài lần, lần nào cũng tức giận rời đi.
Cuối cùng hắn chọn không nghe nữa, không hỏi nữa.
Cứ như vậy… thêm ba năm.
Sau này, Bạch Hoa vài lần nói ra nói vào, hoặc là vô tình nhắc tới, hoặc là mượn lời người khác mà ám chỉ, muốn hắn loại bỏ Mặc Nhận để trừ hậu hoạn.
Chuyện này nói đến hợp lý hợp tình. Một thuộc hạ mà ngang nhiên trái lệnh chủ nhân đi ám sát chủ mẫu, còn là một phế nhân mất hết võ công, giữ lại có ích gì?
Hắn lại chưa từng đáp ứng. Rõ ràng hắn đối với Bạch Hoa là thâm tình đến tự mình sa đọa, nhưng vẫn trước sau như một không hề gật đầu.
Chỉ duy nhất một chuyện này, đến chết hắn cũng chưa từng thuận theo ý Bạch Hoa.
Cho nên, khi Mặc Nhận phơi thây trước mặt hắn, hắn vẫn có thể cảm thấy chính mình “tận tình tận nghĩa”.
—— Ngẫm lại nực cười cỡ nào. Nếu hắn đối với Mặc Nhận tận tình tận nghĩa, thì thi thể gầy gò cùng vô số vết sẹo ngang dọc đó từ đâu ra!?
—— Lời Thu Cẩn từng nói, muôn vàn khuất nhục tra tấn, hết thảy ốm đau khổ sở, là từ đâu ra!?
Thẳng đến thời khắc này, hắn mới hoàn toàn thanh tỉnh ——
Đều do hắn ngu hết phần thiên hạ.
Sở Ngôn phảng phất nhìn thấy ánh kiếm đen nhánh mang theo sương máu năm nào phủ trùm đôi mắt.
Chính hắn dùng thanh trường kiếm khi xưa hắn ban cho Mặc Nhận để xuống tay, đâm vào bụng thị vệ, cuồng bạo rót nội lực vào mà khuất đảo. Máu thịt mơ hồ, đan điền hoàn toàn bị phá hủy.
Mà Mặc Nhận chỉ ngây người… mờ mịt… nhìn hắn, không hề chống cự. Mãi đến khi đau đến gần như ngất đi, ý thức mơ hồ, mới yếu ớt gọi một tiếng “chủ thượng”.
Giờ phút này, đôi mắt mờ mịt kia tựa hồ vẫn đang nhìn y, một tiếng “chủ thượng” yết ớt kia tựa hồ còn vang vọng bên tai.