“Ngươi!” Sở Ngôn tức giận đứng bật dậy, vốn là đau lòng bình trà Mặc Nhận pha ra, mà khi nhìn đến thứ nước trà trong suốt kia, đồng tử hắn co rụt lại.
Tựa như sét giữa trời quang bổ thẳng xuống đầu hắn, trái tim ầm vang chia năm xẻ bảy!
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi Sở đại ca! Đều do Hoa Nhi vụng về…” Bạch Hoa ra vẻ bối rối, hốt hoảng nhìn Sở Ngôn, “Hoa Nhi không phải cố ý. Chuyện này, chuyện này làm thế nào cho phải…”
Sở Ngôn tựa hồ không nghe thấy, hắn kinh hãi nhìn chằm chằm vệt nước trà, huyết sắc trên mặt rút đi từng lớp, như rơi vào hầm băng.
Đây là… Như thế nào lại là…!?
“Sở đại ca, Hoa Nhi biết sai rồi, Hoa Nhi pha trà cho ngài được không? Chỉ là, có thể… đừng nói cho Mặc thị vệ biết?”
Bạch Hoa vừa đau lòng mà dùng tay áo lau ấm trà, vừa ủ dột cầu xin: “Mới vừa rồi Sở đại ca cũng thấy, Hoa Nhi vốn là người Mặc thị vệ chán ghét, nếu Mặc thị vệ biết Hoa Nhi làm đổ một phen tâm ý của y, không chừng sẽ…” Giọng nói nhỏ dần, Bạch Hoa cắn môi cúi thấp đầu xuống.
Không thể không nói, lời của Bạch Hoa thật sự có rất nhiều ý tứ, không chỉ nhỏ nhẹ đáng thương mà còn chủ động nhận sai, lại âm thầm đoạt quyền pha trà về tay mình, cuối cùng còn không quên chuyển dời sự chú ý sang Mặc Nhận… Sở Ngôn mấy hôm trước còn tức giận phạt nặng y, theo lẽ thường lúc này hẳn là cơn giận vẫn chưa tan hết, có khả năng sẽ khiến Sở Ngôn lần nữa bực mình vì Mặc Nhận mà bỏ qua chuyện Bạch Hoa thất lễ. Hắn đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian, chỉ cần cố gắng một chút là sẽ có được thứ mình muốn.
Nhưng Sở Ngôn vẫn không để ý đến Bạch Hoa.
Trong mắt hắn chỉ thấy nước trà bị đánh đổ, lan đến góc bàn rồi nhỏ giọt rơi xuống, phát ra thanh âm tí tách thấm vào mặt đất.
Mà tiếng gió thổi, tiếng chim hót, tiếng hoa lá xào xạc, tiếng Bạch Hoa thỏ thẻ, hết thảy đều đột nhiên lùi về phía xa.
Thế gian đều im bặt —— chỉ còn sót lại thanh âm tí tách này.
… Sở Ngôn vốn dĩ không thích uống trà hoa.
Người thích uống trà hoa là Bạch Hoa công tử. Kiếp trước Sở Ngôn cưng chiều Bạch Hoa đến vô pháp vô thiên, ngay cả khẩu vị của mình cũng bất chấp, cùng hắn uống đủ loại trà hoa.
Nhưng rốt cuộc hắn vẫn không thích ứng được với những loại trà quá mức thơm ngọt đó, chỉ có trà hoa cúc thanh khổ nùng phương* miễn cưỡng xem như vừa miệng, uống nhiều thành quen.
* Thanh khổ nùng phương (清苦浓芳) là trong, đắng, đặc, thơm – bốn đặc tính của nước trà.
Nhưng… đó là chuyện của khi nào?
Ước chừng phải hai năm nữa hắn mới có thói quen này!
Mặc Nhận vì sao lại biết!?
Ngón tay giấu trong tay áo bắt đầu run rẩy không ngừng. Sở Ngôn choáng váng lùi lại một bước, đỡ bàn đá bên cạnh, cơ hồ cảm thấy hết thảy xung quanh đều là một giấc mộng hoang đường.
Trời đất như tối sầm.
Hết thảy sắc thái thế gian đều tiêu tán.
Chuyện này không có khả năng.
Chuyện này chắc chắn là giả.
—— Nếu Mặc Nhận biết những chuyện chỉ phát sinh trong tương lai, vậy chẳng phải là…
Khi ý nghĩ đáng sợ này hiện ra trong đầu, Sở Ngôn thậm chí còn không dám nghĩ lại. Hắn dùng hết sức lực mà phủ nhận, có lẽ A Nhận nhất thời sơ suất, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi…
Nhưng đồng thời, thứ trở nên rõ ràng không kém là những gì hắn nhìn thấy sau khi sống lại, Mặc Nhận hoặc là sợ hãi, hoặc trầm mặc, hoặc nhút nhát, hoặc trống rỗng, khiến hắn không còn chỗ trốn.
Những điều mà Sở Ngôn từng nghi hoặc nhưng đã vô tình hoặc cố ý bỏ qua giờ trở thành bằng chứng đanh thép, lạnh lùng nghiền ép trái tim hắn đến rỉ máu.
Nếu đây là thật… Hắn rốt cuộc đã làm cái gì!?
Thân mật với Bạch Hoa ngay trước mặt Mặc Nhận? Đề phòng y mà xuống tay phong huyệt? Đã biết rõ y đau lòng mà còn mở miệng đuổi y về?
Sở Ngôn bắt đầu run rẩy. Ngón tay dựa vào bàn đá để chống đỡ cũng không nhịn được mà co rút.
Này tính là gì?
… Thời điểm vừa mới sống lại, hắn còn âm thầm quyết ý, đời này phải bù đắp hết những thiệt thòi mà A Nhận phải chịu ở kiếp trước; mới đêm qua cùng giường cùng gối, hắn còn bảo thị vệ không cần sợ hãi; mới sáng nay trước khi rời đi, hắn còn ôm người nọ trong lòng, hứa hẹn về sau sẽ yêu thương y…
Nhưng hôm nay, hắn đã làm cái gì…
Hoang đường đến nực cười.
“Sở đại ca!” Bạch Hoa nhận ra có gì đó không đúng, vội vòng qua bên cạnh dìu hắn, “Ngài… Ngài làm sao vậy? Sao sắc mặt lại kém như thế…”
Sở Ngôn đầu đau như búa bổ, ngực một trận nóng lại một trận lạnh. Kiếp trước hắn từng vô cùng yêu thích mùi hương thoang thoảng trên người Bạch Hoa, mà hiện tại chỉ cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn. Hắn mơ hồ đẩy Bạch Hoa ra, muốn đuổi người, nhưng vừa mở miệng đột nhiên phun ra một ngụm máu đen.
Bạch Hoa sợ hãi kêu lên một tiếng, va bào bàn đá, trà cụ quý giá rơi hết xuống đất khiến tiểu mỹ nhân hoàn toàn biến sắc: “Sở đại ca!?”