Có một nháy mắt, Sở Ngôn thật sự muốn đem mưu sâu kế hiểm, ẩn nhẫn chờ thời gì đó vứt hết ra sau đầu, đẩy Bạch Hoa ra, ôm lấy cái người đang chịu đủ đau thương mà vẫn quỳ trước mặt hắn, kéo y vào lòng trấn an, nói y đừng sợ, nói hắn sẽ đối xử tốt với y, tuyệt đối không giẫm vào vết xe đổ của đời trước…
Nhưng rốt cuộc, Sở Ngôn vẫn nắm chặt tay thành quyền, kìm nén lại cơn xúc động này.
Cảnh tượng Cửu Trọng Điện bị hủy diệt sờ sờ trước mắt, hắn đã thề thù này tất báo, ẩn nhẫn là việc phải làm.
Hắn và A Nhận, vẫn còn một đoạn đường dài.
Hắn nhất định có thể… từng chút từng chút bù đắp hết cho y.
Hắn được sống lại, chuyện này đương nhiên có thể làm được.
Mặc Nhận thấy Sở Ngôn tiếp khay trà lại không nói lời nào, nghĩ có lẽ là chủ thượng chấp thuận, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Thừa dịp Sở Ngôn không đuổi mình đi, liền cúi đầu khấu lễ, dùng đầu gối lui về phía sau vài bước mới đứng dậy, yên lặng mà lui đến phía sau Thu Cẩn mới dừng lại.
Thu Cẩn không rõ nội tình, nhìn Mặc Nhận nhất cử nhất động đều thận trọng hạ mình, như thể sắp hòa vào bụi đất luôn rồi. Lý ra, hôm nay chỉ là Điện chủ cùng công tử mà hắn sủng ái ra ngoài du xuân, nàng không hiểu sao Mặc Nhận thường ngày hận không thể đứng ngay sau Điện chủ một bước, vậy mà hôm nay câu nệ đến mức chỉ dừng lại ở vị trí của tôi tớ hạ nhân thấp kém nhất.
Nàng muốn hỏi, nhưng chưa kịp mở miệng đã thấy Mặc Nhận lắc đầu ngăn lại. Mặc Nhận chỉ im lặng đứng một chỗ, tay buông lỏng, thậm chí còn không dám ngẩng đầu, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm giày của Sở Ngôn và Bạch Hoa.
Bộ dạng khác thường này, đến Thu Cẩn cũng không đành lòng mà nhìn, huống chi Sở Ngôn trong lòng đã bị giày vò mấy lượt.
Sở Ngôn bước vài bước, thấy hai gò má nhợt nhạt của Mặc Nhận lại đau lòng một trận. Hắn biết thương thế của Mặc Nhận, biết y cậy mạnh mà đi một chuyến đến đây đã là xằng bậy, nếu còn đứng hầu hạ thêm mấy canh giờ, chắc chắn sẽ không xong.
Hắn ngẫm nghĩ một chút, đầu tiên nhẹ giọng trấn an hai câu: “A Nhận, cô biết ngươi có lòng, nhưng thân thể ngươi chưa khỏe, không cần ở lại đây. Trà này, cô sẽ thưởng thức, ngươi an tâm.”
Sau đó liền vung tay: “Thu Cẩn, đưa Mặc Nhận về.”
Mặc Nhận kinh ngạc ngẩng đầu, vội vàng hạ hai gối, quỳ rạp xuống đất: “Chủ thượng! Vết thương nhỏ mà thôi, thuộc hạ đã không có vấn đề gì nữa, cầu chủ thượng ân chuẩn cho thuộc hạ lưu lại…”
“Ngươi…” Tình huống này càng khiến Sở Ngôn lòng đau như cắt, giọng nói cũng nóng nảy hơn một chút, “Cô bảo ngươi về thì ngươi về đi, chẳng qua là muốn ngươi tĩnh dưỡng một ngày, không lẽ sợ cô không cần ngươi nữa sao!?”
Lời này của Sở Ngôn không khác gì hắt cho Mặc Nhận một chậu nước đá từ đầu đến chân, như nhắm thẳng đầu y mà giáng xuống một tia sấm sét.
Mặc Nhận biến sắc, sững sờ không dám nói nữa, đến khi Thu Cẩn muốn tới dìu y đứng dậy, y mới như bừng tỉnh mà run lên, dùng đầu gối đi đến bên chân Sở Ngôn mà cầu xin: “Mặc Nhận biết sai rồi, thuộc hạ lập tức hồi điện, đợi chủ thượng tùy ý trách phạt, thuộc hạ không dám oán một lời, chỉ cầu chủ thượng lưu Thu Cẩn ở lại hầu hạ…”
Mặc Nhận gian nan khẩn cầu, Bạch Hoa bên cạnh lập tức thay đổi sắc mặt. Thanh niên áo trắng thở hổn hển một hơi, phẩy tay áo: “Mặc thị vệ nói vậy là có ý gì? Ngươi, ngươi không yên tâm Bạch Hoa đến thế ư, đây là xem ta như kẻ cắp mà đề phòng sao?”
Khóe mắt hắn hơi ửng đỏ, như vừa nổi giận vừa ấm ức chực khóc: “Chẳng lẽ —— chẳng lẽ đợi Mặc thị vệ cùng Thu cô nương đi rồi, Bạch Hoa sẽ làm ra chuyện gì độc ác với Sở đại ca?”
Mặc Nhận cúi đầu, giọng lạc đi: “… Thuộc hạ không dám.”
“… Ta biết, Bạch Hoa là kẻ không cha không mẹ, thân thế không rõ ràng, khiến mọi người ngờ vực.” Bạch Hoa ngẩng đầu trừng Mặc Nhận, thân thể nhỏ bé căng lên, lại chợt nức nở một tiếng, run giọng nói, “Nhưng ta, ta đã cam tâm tình nguyện theo Sở đại ca suốt ba năm, chưa bao giờ đòi hỏi một chút tài vật, một chút quyền thế gì… Mặc thị vệ vẫn không tin ta đối với Sở đại ca là một mảnh chân tình…”
“Hoa Nhi…” Sắc mặt Sở Ngôn đã tối sầm lại, Bạch Hoa cho rằng hắn bực Mặc Nhận, lúc này như được khích lệ, bước lên trước vài bước đứng sóng vai với Sở Ngôn, từ trên cao nhìn xuống mà đánh giá Mặc Nhận đang quỳ dưới đất.
Âm điệu hắn thấm lạnh, chậm rãi nói: “Hơn nữa, đừng nói tình cảm của Bạch Hoa đối với Sở đại ca rõ ràng như nhật nguyệt. Cứ cho Bạch Hoa có ý đồ xấu xa, chẳng lẽ Sở đại ca đường đường là Cửu Trọng Điện chủ, là đại nhân vật truyền kỳ trên giang hồ, lại thất thế trong tay một kẻ phàm tục không chút võ nghệ gì như ta? Mặc thị vệ cũng không khỏi xem trọng Bạch Hoa mà đánh giá thấp chủ nhân của ngươi quá rồi.”