Mà với những kẻ đào vong đó, Sở Ngôn cũng không đuổi gϊếŧ, hắn lười quan tâm chuyện này. Ai thích đi thì đi, hắn chỉ muốn giữ chặt Bạch Hoa của mình, còn lại đều không cần.
Nhưng chỉ có duy nhất Mặc Nhận là không đi, cũng chưa từng bỏ cuộc. Lai lịch và xuất thân của Bạch Hoa còn nhiều nghi vấn, y một hai phải tra bằng được; Sở Ngôn không đồng ý, y liền nghịch ngôn phạm thượng; không được nữa, y đơn giản tự mình động thủ ám sát Bạch Hoa… Mãi đến khi rơi vào hoàn cảnh kia.
Quá cứng thì dễ gãy, lời này đặt lên người Mặc Nhận vô cùng chuẩn xác. Người này như một thanh kiếm, đối với kẻ địch lạnh lẽo sắc bén, kiếm ra khỏi vỏ là phải liếʍ máu, tuyệt đối không chừa lại đường sống —— bất luận là đối với địch nhân hay là đối với chính mình.
“Thuộc hạ không dám.” Mặc Nhận cúi đầu, tóc buông xõa hạ xuống một tầng bóng, vừa vặn che khuất đôi mắt hơi ảm đạm kia, ngón tay y lặng lẽ níu góc chăn, “… Mặc Nhận là người của chủ thượng, chỉ cần chủ thượng một ngày chưa vứt bỏ, thuộc hạ không dám rời đi.”
Sở Ngôn gật đầu, suy tư một chút rồi đột nhiên giơ tay kéo Mặc Nhận qua ôm vào lòng, cằm cọ cọ lêи đỉиɦ đầu y: “Ta biết ngươi là nhất, ngoan, cô về sau nhất định sẽ yêu thương ngươi.”
Động tác này quá mức thân mật, thị vệ lập tức cứng người như bị sét đánh: “Chủ…!”
Sở Ngôn vốn là chờ thời cơ này, nhanh tay lẹ mắt điểm vào huyệt ngủ của Mặc Nhận. Cổ họng y yếu ớt phát ra một tiếng rên, hai mắt nhắm lại, cơ thể nhẹ nhàng ngã xuống.
Sở Ngôn đỡ y nằm xuống giường, vòng tay ôm một cái.
Hắn điểm huyệt ngủ của Mặc Nhận không chỉ vì người này cứ không biết cách đối xử tử tế với bản thân, không chịu yên ổn tịnh dưỡng, mà còn vì hôm nay Bạch Hoa mời hắn rời điện đi ngắm hoa. Hắn biết mấy ngày nay đã có nhiều hành động bất thường, để trấn an Bạch Hoa một chút, hắn không thể không đi.
Mà Mặc Nhận là thị vệ tùy thân của Điện chủ, nhất định sẽ thỉnh cầu đi theo. Sống lại một phen này, cục diện vẫn còn quá rối rắm, nhất thời không thể giải thích rõ ràng với A Nhận, nhưng hắn cũng không muốn y lại bị Bạch Hoa làm cho khó chịu, không bằng để y yên ổn ngủ một buổi sáng, tránh được nhiều phiền toái.
Cơ thể Mặc Nhận còn suy nhược, lúc này mê man, không còn khí tức lạnh lùng thường ngày, mặt mày giãn ra, gương mặt càng lộ rõ vẻ nhợt nhạt hao gầy, nhìn kỹ còn thấy vài phần hốc hác tiều tụy.
Sở Ngôn ngẩn ngơ nhìn y một lúc, hoàn hồn lại bèn cụp mắt cười khổ, cảm thấy đau lòng chết đi được.
Chỉ có hắn biết được hết thảy nợ nần từ kiếp trước, chỉ có hắn biết, hắn bù đắp cả đời cũng không thể trả hết những gì mình nợ y.
Một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu: Nếu A Nhận có ký ức của kiếp trước, vậy thì…
Không, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến máu trong người đều đông cứng lại.
Đời này, A Nhận vẫn còn gọi hắn là chủ thượng.
Sở Ngôn bước đến cửa rồi, do dự một chút vẫn vòng về, bọc kín Mặc Nhận trong chăn.
Hắn ra khỏi cửa tẩm điện, Thu Cẩn đã cầm một chiếc áo khoác chờ sẵn bên ngoài. Sở Ngôn để nàng khoác áo lên vai mình, đồng thời nói với một thị nữ khác đang khom người ở đó: “Chút nữa đưa một cái lò sưởi vào trong.”
Ngón tay Thu Cẩn khẽ run, sau đó làm như không có việc gì, tiếp tục công việc. Sở Ngôn nhìn thấy, lại vờ như không biết.
Hắn biết Thu Cẩn lo lắng cho Mặc Nhận. Cả hai đều là thuộc hạ tùy thân của hắn, tính ra còn có thể gọi là một đôi thanh mai trúc mã, giao tình đương nhiên không cạn.
Nhưng tính tình Thu Cẩn và Mặc Nhận không hề giống nhau. Cũng không có gì lạ, Mặc Nhận là thanh kiếm hắn lợi dụng thời cơ trục lợi được từ Ám đường, Thu Cẩn lại là nhất đẳng thị nữ được giáo dưỡng để hầu hạ nhóm công tử của Cửu Trọng Điện.
Tiểu cô nương tâm tư nhu hòa tinh tế, vừa biết điều, vừa thông minh. Nếu Mặc Nhận là cương thì Thu Cẩn là nhu. Nàng học được những chuyện mà Mặc Nhận mãi mãi không học được, hoặc không chịu học.
Cho nên, có một khoảng thời gian sau khi Mặc Nhận chết, Sở Ngôn phảng phất cảm thấy mình luôn hy vọng Thu Cẩn sẽ rời đi.
Như thể chỉ cần Thu Cẩn đi rồi, hắn có thể hoàn toàn quên hết đoạn quá khứ đã bị chính tay mình đốt thành tro, một kiếm chặt đứt hết thảy, từ đó về sau, trên đời trừ Hoa Nhi ra không còn ai có thể tổn thương đến hắn, không còn gì hắn không thể buông bỏ.
Nhưng Thu Cẩn không đi. Thị nữ xinh đẹp thanh tú này đã lặng lẽ phụng bồi chủ nhân của mình đi hết đoạn đường cuối cùng.
Nàng theo chủ nhân vào ngõ cụt, vào đường cùng, vào tuyệt cảnh đẫm máu, vào hang đá lạnh băng, khép đôi mắt đẫm lệ mà tắt thở.
Sở Ngôn im lặng thở dài.
Kiếp trước, hắn quả thực đã phụ lòng quá nhiều người.