Trong lòng trống trải, tựa như đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết được, khiến hắn mơ hồ bất an.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Sở Ngôn. Một tỳ nữ bưng khay tiến vào, mang thuốc dưỡng thương mà Dược đường kê cho Mặc Nhận.
Trên khay còn một chén nhỏ, do Sở Ngôn nghĩ Mặc Nhận hôn mê nhiều ngày không ăn uống gì, đã lệnh hạ nhân nấu cháo loãng đưa đến cùng lúc.
Sở Ngôn dùng ánh mắt lệnh tỳ nữ kia đặt cháo và thuốc xuống rồi lui ra, mới quay lại nhìn Mặc Nhận, nói: “Ngủ lâu như vậy hẳn cũng đói bụng rồi, ăn chút cháo cho ấm người rồi uống thuốc.”
Nói rồi hắn đỡ Mặc Nhận lên giường, dựng gối lên cho y dựa vào. Cửu Trọng Điện chủ sống trong nhung lụa quen rồi, loại công việc hầu hạ người khác thế này vốn là mười phần mất tự nhiên, nhưng hắn chẳng để ý. Sở Ngôn bưng cháo ngồi xuống mép giường: “Lại đây.”
Mặc Nhận trong đầu rối như tơ vò, hỗn loạn mịt mờ, mãi đến lúc này mới nhận ra chén cháo là dành cho mình.
Nhớ đến đoạn đời cuối cùng của kiếp trước ở Thiên Điện, đừng nói là thức ăn còn ấm, một ngày có thể ăn được một, hai miếng gì đó đã là may mắn lắm rồi, Mặc Nhận cơ hồ đã quên mất thức ăn ấm áp cho vào miệng là cảm giác như thế nào.
Y tay chân luống cuống, ngơ ngẩn nói: “Thuộc hạ… tạ chủ thượng ban thưởng.”
“Có một chén cháo thôi, tạ cái gì mà tạ?” Sở Ngôn đương nhiên không biết chuyện kia, chỉ là vẻ mặt rối bời của Mặc Nhận khiến hắn cảm thấy mới lạ, nhịn không được mà cười nhẹ một tiếng.
Mặc Nhận không đáp được, trong lòng tự mắng mình không nhanh chóng thích ứng với chuyện đã sống lại, thất lễ trước mặt chủ thượng.
Nhưng mà, sống lại thì sống lại, chủ thượng cớ gì mà dịu dàng với y như vậy?
Y liếc mắt nhìn Sở Ngôn một cái, âm thầm tính toán thời gian.
… Phải rồi, theo lý mà nói, lúc này trong lòng chủ thượng đã bị Bạch Hoa lấp đầy rồi, đối với y chỉ có mỗi ngày một phiền chán hơn. Y không nhớ có quãng thời gian nào chủ thượng đối xử với y tốt đến mức này.
Suy nghĩ mông lung của Mặc Nhận bị gián đoạn bởi một chiếc muỗng đột nhiên to ra trước mắt. Sở Điện chủ nhất thời cao hứng, tự tay bưng chén, đưa một muỗng cháo đến bên miệng Mặc Nhận: “A Nhận, há miệng.”
“Thuộc hạ sợ hãi, không dám làm phiền chủ thượng.”
Mặc Nhận cả kinh vội vàng dùng tay nhận lấy chén lẫn muỗng, lại bị tránh đi.
Sở Ngôn nhất thời mất rồi tìm lại được, chỉ cần nhìn thấy Mặc Nhận trong lòng đã vui vẻ muốn chết, ngay cả chuyện đút người ta ăn thôi cũng có thể làm đến vui vẻ nhường này. Hắn lần nữa vòng muỗng cháo trở lại, nhướng mày cười nói: “Nghe lời, há miệng.”
“Chuyện này…”
Mặc Nhận do dự một lúc, không hiểu sao Sở Ngôn lại hành xử khác thường như vậy. Chuyện đã quá lâu, y đương nhiên không thể nhớ hết những chi tiết vụn vặt, đột nhiên gặp phải tình huống này, chỉ có thể… đoán bừa.
Y xưa nay mặt lạnh nhàm chán, vậy chủ thượng không phải đang trêu chọc y, khả năng chỉ còn một đối tượng duy nhất, là Bạch Hoa.
Suy cho cùng y vừa bị ném vào Hình đường vì đắc tội Bạch Hoa, có lẽ chủ thượng hai ngày nay cãi nhau với Bạch Hoa nên mới cố ý đối xử tốt với y, là muốn làm trò cho người yêu thấy?
Điện chủ vứt hết mặt mũi mà chăm sóc mình là để bọn hạ nhân nhìn thấy, truyền đến tai Bạch Hoa…
… Hẳn là như thế rồi, không còn lý do nào khác. Mặc Nhận liền hạ mắt, im lặng nuốt xuống chua xót trong lòng. Chủ thượng muốn diễn, y đương nhiên nên phối hợp.
Huống hồ, dù chỉ là diễn, thì một chút dịu dàng này cũng đủ cho y ngày sau —— đời này y nhất định phải gϊếŧ chết Bạch Hoa, ngày sau nhất định sẽ càng —— bất kham hơn. Y nên cảm kích tạ ơn mới phải.
Suy nghĩ này trong nháy mắt đã được sắp xếp ổn thỏa, lúc ngẩng đầu, Mặc Nhận đã thu lại hết cảm xúc. Y mỉm cười nhìn cái muỗng Sở Ngôn đưa tới, có chút cảm giác chờ mong mà y biết mình không nên có.
Cho dù là giả, cũng không ngại trộm đi một chút lợi lộc này. Tôn quý như chủ thượng, lại có thể quan tâm che chở y như vậy, y cảm thấy mình hời rồi.
Cốc cốc…
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Sở Ngôn động tay, nghe thị vệ cung kính bẩm báo: “Điện chủ đại nhân, Bạch Hoa công tử cầu kiến.”
… Chiếc muỗng đong đầy cháo dừng lại bên khóe môi, Mặc Nhận trong lòng thầm than một tiếng, thân thể nhẹ nhàng lùi về phía sau. Nếu Bạch Hoa đã đến, y xem như hết cơ hội rồi.
Sở Ngôn nhíu mày: “Sao, ngươi quên cô phân phó thế nào rồi à? Ai cũng không gặp.”
“Nhưng Bạch Hoa công tử cứ khăng khăng… Công tử ở tiền điện đang gây rối, chúng tiểu nhân không dám ngăn cản…”
Sắc mặt Sở Ngôn tối dần. Sau một lúc trầm mặc, hắn thả chiếc muỗng vào chén, phát ra một tiếng leng keng.
Mặc Nhận cúi đầu càng thấp.
Quả nhiên, cái gì không phải của mình thì không thuộc về mình.