Lâm Bình Chi cũng không phải thật lòng thật dạ thích Ôn Phù, cũng không muốn tốn quá nhiều tâm tư vất vả lo liệu việc hôn nhân của Thẩm Dực.
Bà ta chỉ đơn thuần hám lợi và hư vinh, nhìn trúng điều kiện mag nhà họ Ôn đưa ra thôi.
Lúc trước, bà ta đã có thủ đoạn có thể làm Thẩm Hách Liên quên đi nỗi đau mất vợ thì hôm nay cũng có thể thao túng lòng người, xúc tiến hôn sự giữa hai nhà đồng thời thỏa mãn lợi ích của mình.
Khương Dư Dạng một mình nuốt hết tất cả khổ sở, cô không có tư cách đi tìm Thẩm Dực hỏi gì nữa.
Cho dù anh không thích Ôn Phù thì cũng có thể bước đi theo hai nhà.
Ngay cả ngày đính hôn cũng đã chọn xong rồi, chẳng lẽ còn muốn ép cô ở lại xem hôn lễ long trọng, nhìn anh vén khăn trùm đầu của người khác sao?
Cô tự nhận mình không khoan hồng độ lượng như vậy, không làm được tới mức ấy.
Ý nghĩ như vậy giống một cột băng sắc bén, càng nghĩ càng đâm sâu một phần vào trong trái tim.
Vừa nãy ở chùa Đàm Chá, Khương Dư Dạng cũng học người khác đã bái bái cầu một quả thiêm, sau lại mới biết được này chùa Đàm Chá xin sâm linh nhất chính là nhân duyên, hấp dẫn không ít đôi tình nhân đến thăm viếng.
Chẳng trách Lâm Bình Chi lại muốn mượn cớ ngày giỗ của mẹ cô để cùng mình tới đây.
Chùa Đàm Chá ở mảnh đất dưới chân núi, địa hình khúc chiết uốn lượn, ngày thường không có nhiều du khách càng là chốn tịch mịch.
Ngày hôm đó, Khương Dư Dạng không ngồi xe Lâm Bình Chi về nhà, cô đợi hồi lâu mới chờ được chiếc xe thuê qua mạnh, bảo tài xế đưa cô đến chỗ học tiếng Pháp.
Tài xế thở dài nói: "Hiếm khi nhận được một đơn phải lái xe lâu như vậy."
"Cảm ơn anh đã đồng ý." Cô nói năng bình thản, trong sắc núi tươi mát mênh mông cả người trông càng thêm mảnh khảnh.
Tài xế muốn phỉ nhổ nhưng đành nuốt vào bụng, á khẩu không trả lời được.
Sau khi xuống xe, Khương Dư Dạng thấy trên bầu trời cách đó không xa có một tầng mây nặng thật dày, đen kịt, làm người ta bất giác hô hấp khó nhọc.
Giáo viên tiếng Pháp vẫn luôn đánh giá cao Khương Dư Dạng, trên lớp học cô gái nhỏ cần cù lại nghiêm túc, trong ánh mắt lộ ra vẻ kiên định làm cô khác với các cô bé khác.
Tuy chưa học hết lớp tiếng Pháp nhưng cuộc giao lưu của hai người ngoài giờ học vẫn hết sức chặt chẽ.
Cô ôm sách giáo khoa, sau khi tan học liền đi đến bên cạnh giáo viên tiếng Pháp, dùng tiếng Pháp lưu loát nói đại khái rằng mình sẽ không thể học những tiết học sau này nữa.
Giáo viên tiếng Pháp là một người phụ nữ mập mạp, mái tóc đỏ rực, hết sức cá tính nổi bật trong đám người.
Sau khi nghe tin, đầu tiên cô ấy kinh ngạc trong chốc lát, rồi nói với giọng đầy tiếc nuối: "Dư Dạng, em đúng là cô gái Trung Quốc có sức hút nhất mà cô từng thấy, bất luận đưa ra lựa chọn gì, chỉ mong vận may sẽ luôn ở bên cạnh em..."
Khương Dư Dạng nở nụ cười ngọt ngào: "Cô hãy tin em, chúng ta có thể tiếp tục gặp nhau ở nước Pháp."
"Paris hoan nghênh em." Hai người trao cho nhau một cái ôm ấm áp.
Thời gian còn lại, cô vẫn đến công ty báo danh đúng hạn, ngẫu nhiên xử lý một vài việc vặt, cuộc sống thong thả và bình đạm.
Đồng nghiệp biết cô nhận được cơ hội đến trụ sở chính tại nước Pháp thì đều nhao nhao lộ ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, chỉ trong chốc lát một vài thực tập sinh hóng hớt đã vây quanh cô, bảo cô năng update vòng bạn bè, có thể coi như là đã từng đến Paris qua vòng bạn bè rồi.
Luac này nhóm nhỏ ngứa mắt cô trong sự kiện cô bị say nắng lần trước cũng đã lặng lẽ hơn rất nhiều, trầm mặc không lên tiếng nhìn cô trở nên vẻ vang.
Trong tiếng người ồn ào, Khương Dư Dạng trước sau chỉ cười ngầm đồng ý, vài phần chân tình, vài phần giả ý.
Sau khi số tạp chí của Lục Triều Dã được phát hành đã bán cực kỳ chạy ở trên mạng, không đến một phút, lượng phát hành đã định sẵn đã bị cướp sạch không còn lại gì, còn có rất nhiều fans đang kêu rên không cướp được số này của "ICON" hết sức tiếc nuối.
Việc lựa chọn bìa của số "ICON" lần này là do Khương Dư Dạng một tay xử lý, Klaire cho cô quyền lợi và không gian đủ để trưởng thành tiến bộ, cũng may thành quả thấy được hồi đáp, người của toà tạp chí cũng đều hoan hô như tiêm máu gà.
Chẳng qua ngày hôm sau sau khi tạp chí phát hành, phòng làm việc của Lục Triều Dã đã đăng thanh minh, trong một năm Lục Triều Dã tới Paris du học, trừ đại ngôn ra thì show truyền hình và phim ảnh đều sẽ tạm dừng.
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, các fans càng chi tiêu mua sắm bản điện tử của số "ICON" ần này như để trả thù, trực tiếp thay đổi kỷ lục số lượng tạp chí bán ra trong những năm gần đây, bình luận trên Weibo tập thể đổ lệ ròng ròng.
Trong văn phòng không ít đồng nghiệp cảm thấy kinh ngạc, Khương Dư Dạng lại khá trấn định, lần trước ở trong xe cô đã nghe nói chuyện này, chẳng qua không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.
Hôm trước khi bay sang nước Pháp, cô mới vừa hoàn thành xong xuôi thủ tục từ chức, nhìn quanh một vòng khoảng không gian của mình trong một năm nay, tiếp đó lấy tay thu dọn lịch để bàn rơi trên bàn, tạp chí tập san thừa, còn có rất nhiều bảng kế hoạch làm việc, vân vân, lúc cất những thứ này vào trong thùng, rất nhiều chuyện trải qua vẫn rõ ràng trước mắt.
Cô không mang chậu xương rồng dưới cửa chớp kia đi mà nhờ đồng nghiệp chăm sóc cho nó cẩn thận khi mình không ở thủ đô.
Chạng vạng, ánh nắng chiều nơi chân trời đỏ ửng, cực kỳ diễm lệ rực rỡ.
Khương Dư Dạng một mình xem một bộ phim, khi đi ra khỏi rạp chiếu phim thì đúng vào giờ cao điểm buổi chiều của thủ đô.
Thời gian này là lúc học sinh cấp ba ăn cơm chiều, có thể dễ dàng bắt gặp thiếu nam thiếu nữ mặc quần áo đồng phục ở ven đường, tới gần một chút là có thể nghe được tiếng nói cười ồn ào.
Trước kia, cô cũng xen lẫn trong nhóm người này, không rành việc đời, tâm trạng vui vẻ, chờ đợi tương lai xa xôi lại mờ mịt.
Khi đó Thẩm Dực chính là thiếu niên sáng sủa nhất trong đám người nhất, anh không phải học sinh ngoan tiêu chuẩn, so với những học sinh xuất sắc tranh thủ từng giây để học tập đó, thành tích của anh có được dễ như trở bàn tay.
Ở thời khắc mấu chốt nhất năm lớp mười hai, anh còn trốn không ít tiết tự học buổi tối.
So với Thẩm Dực như cá gặp nước, Khương Dư Dạng thuộc về tuyển thủ kiểu cần cù và thật thà điển hình, cô ghi chép lại hết tri thức có ích mà thầy cô giảng, tiết tự học buổi tối thường xuyên là người về muộn nhất.
Dù sao thì giáo dục trên trấn nhỏ rất hẹp, phạm vi mấy dặm chỉ có một hai trường cấp hai cấp ba, phương thức bồi dưỡng hoàn toàn không giống thủ đô.
Đối mặt với chênh lệch hiện thực về thành tích, có một khoảng thời gian rất dài Khương Dư Dạng luôn hoài nghi chính mình, có lẽ là thiên phú không bằng người, dù sau này có nỗ lực như thế nào cũng không đuổi kịp.
Lần thi thử cuối cùng trước khi thi đại học, xếp hạng của cô càng xuống dốc không phanh, xếp hạng ban đầu nhờ có sự giúp đỡ từ việc chăm chỉ nên ở phía trước lập tức rơi xuống khúc giữa, khiến cô kinh hãi.
Ban đêm mơ thấy người mẹ đã qua đời làm cô khóc lóc tỉnh lại, nhìn thấy bên cạnh có bóng người liền không màng tất cả mà ôm lấy.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, đôi mắt thiếu niên nhiễm vài phần lạnh lùng, cứ như vậy để mặc cô gái ôm eo mình, thậm chí còn sụt sịt mất hết hình tượng.
"Thẩm Dực..." Chữ "anh trai" vừa muốn nói ra bị cô nuốt vào.
"Sao anh lại tới đây?" Nơi này rõ ràng là phòng của xô mà, sao Thẩm Dực lại xuất hiện ở đây?
Anh nhíu mày, khom lưng xuống, thổi một hơi lên vành tai ửng đỏ của cô, thấy thiếu nữ có phản ứng run lên mới lộ ra nụ cười ác liệt, trong ánh mắt thấp thoáng vẻ trào phúng.
"Cô ồn quá." Trong lời nói của thiếu niên là sự trêu chọc dửng dưng.
"..."
Khương Dư Dạng biết Thẩm Dực không thích mình lắm, trừ lúc ở Thẩm gia thì nếu gặp nhau ở bất cứ nơi công cộng nào cô đều luôn duy trì khoảng cách phù hợp với anh.
Đương nhiên, ở những trường hợp đó, Thẩm Dực cũng căn bản sẽ không chú ý tới cô.
Từ trước đến nay anh không thiếu bạn bè, có thể nói vài câu với bất cứ ai, quen giở thói thiếu gia, hết sức kiêu ngạo, như thể khinh thường làm bạn với mọi người vậy.
Thiếu nữ như ôm củ khoai lang phỏng tay, nhanh chóng buông tay ra lau nước mắt dính trên lông mi.
"Ôm đi." Anh hết sức dửng dưng, tựa như đang bố thí ân huệ.
Khương Dư Dạng ngơ ngác nhìn anh, vài sợi tóc dài mềm mại rũ xuống cổ vai trắng nõn, trên khuôn mặt thanh tú còn lưu lại vệt nước mắt.
Thiếu nữ còn quấn áo ngủ kín mít, hình con gấu in trên quần áo, da thịt lộ ra chỗ mắt cá chân có màu sữa.
Trong vẻ thuần khiết thầm mang theo chút quyến rũ mới chớm nở.
Nói thật, lời nhắc nhở này của Thẩm Dực như mưa to đêm sấm rền, làm lòng cô chấn động.
Vòng eo của thiếu niên thon chắc và có lực, ôm vào rất ấm áp, nhưng cô không dám tham lam, cũng bán tín bán nghi trước sự tốt bụng của Thẩm Dực.
Giới hạn giữa hai người quá mức rõ ràng, vì vậy vốn không nên như thế.
"Sợ tôi tới vậy cơ à?" Tiếng nói của anh không nóng không lạnh, nói xong còn cười nhạo một tiếng, mang theo sự kiêu ngạo nhất quán bình thường của anh.
Ai sợ anh chứ?!
Cô tức giận, mắt hạnh trợn to, không ngờ lại thật sự bất chấp một lần, ôm lấy thiếu niên mà mình luôn thương nhớ.
Hồi tưởng lại, đó là quyết định dũng cảm nhất của cô năm mười tám tuổi.
......
Quả thật, Khương Dư Dạng có lòng riêng, cô không biết đêm đó có phải Thẩm Dực mở lòng từ bi hay không, nhưng tấm lòng của mình thật sự không thể che lấp.
Chắc là vì thích. Nếu không cũng sẽ không tim đập nhanh trong lúc ôm nhau.
Biết Thẩm Dực ở đại học B, cho nên năm ấy khi điền nguyện vọng thi đại học, trong mấy trường học có điểm tương đương nhau, cô vẫn chọn đại học B.
Chẳng qua lên đại học rồi, Thẩm Dực vẫn là đối tượng mà người khác say sưa nhắc đến, hai người rất ít khi có thể chạm mặt, lần bên nhau lâu nhất chính là hôm đón năm mới.
Trên trấn nhỏ chốn Giang Nam, mỗi năm Tết m Lịch thời tiết đều lạnh ẩm thấu xương, chân tay mẹ không tốt, vừa đến thời tiết này là chỉ có thể nằm trên giường tĩnh dưỡng, tạm thời dừng việc thêu sườn xám trong tay lại.
Thiếu nữ hoàn thành xong việc học liền đi sắc một chén thuốc Đông Y vừa đắng vừa chát, cô từng giấu mẹ nếm thử một ngụm, kết quả giống như ăn phải hoàng liên, đắng một lúc lâu vẫn chưa hết.
Thật không dám tin, mỗi một ngày mẹ đều phải uống thứ thước Đông Y đắng như vậy.
Dưới ánh đèn dây tóc tối tăm, Khương Dư Dạng cũng học cách làm sườn xám thủ công và thêu hoa văn bên trên, trong quá trình bị kim đâm vào tay không chỉ một lần, nhưng nghĩ đến mẹ coi trọng cửa hàng sườn xám, cô lại lần nữa nghiên cứu sâu hơn.
Sau khi đến thủ đô, mỗi khi đón năm mới, Thẩm gia đều sẽ đón tết ở căn nhà trên đường Vạn Thọ.
Khác với cái tết hai người của cô và mẹ, toà nhà của Thẩm gia hết sức náo nhiệt.
Trong phòng, ông cụ Thẩm còn đang đánh cờ, đám bề dưới thì cùng nhau đánh bài Poker, ai thua thì dán giấy lên mặt người đó, cứ thế vượt qua đêm giao thừa.
Cô không bung dù, đón bông tuyết nhỏ như nhung đi ra, không có ai chú ý tới.
Thủ đô rét đậm, nếu ở bên ngoài không có đồ sưởi ấm thì sẽ cảm thấy như rơi vào trong động băng.
Trừ mùa đông năm đầu tiên không quen ra, Khương Dư Dạng cũng dần dần thích nghi với cái lạnh của thành phố này.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài đã có tuyết lớn bay lả tả, đống tuyết dày nặng gần như đè cong cành tùng trong sân.
Cô mặc kệ đôi tay bị cóng đến đỏ bừng, đốt một cây pháo bông nhỏ đã mua, dưới cảnh đêm sáng sủa rực rỡ,pháo hoa trong tay thắp lên ánh sáng bắt mắt nhất.
Chỉ cháy trong một chớp mắt, nhưng cũng đủ xán lạn.
Bởi vì ngồi xổm ở sân sau nên rất nhanh, chân cô đã vừa cóng vừa tê.
Đang muốn đứng dậy thì một bàn tay to ấm áp đã đặt lêи đỉиɦ đầu cô, vò hai cái như đang vuốt lông vậy.
Thẩm Dực cũng đứng lặng dưới tuyết lớn đầy trời, có lẽ là bởi vì sương mù thấm vào nên đôi mắt trở nên thâm trầm mà trong trẻo.
"Chia cho tôi một cây." Ngữ khí của anh không phải mệnh lệnh, nhưng Khương Dư Dạng vẫn chia cho anh một cây theo bản năng.
Thật kỳ lạ, thiếu niên tiêu sái không chịu kìm kẹp lại thích một mình đốt pháo bông.
Thẩm Dực bật lửa đốt cây pháo bông, giữa cơn tịch liêu anh hà ra hơi trắng, có thể nghe ra lời anh mới vừa nói hơi mang theo giọng mũi.
Khương Dư Dạng mượn ánh sáng do pháo hoa bốc cháy phát ra, đột nhiên nhìn vào đáy mắt anh, trống rỗng, giống một hồ nước sâu không thấy đáy.
Cô mấp máy môi, nỗ lực kiềm chế vẻ mặt nhắc nhở anh: "Bị cảm thì phải uống canh gừng..."
Tiếng nói vừa ngoan vừa ngọt, giống như tuyết trải trên mặt đất, vô cùng mềm xốp.
Thẩm Dực đánh giá cô từ trên xuống dưới, đeo khăn quàng cổ còn chưa đủ, mũ, bao tay đều đủ cả, cô mặc một cái áo len màu trắng gạo, bên ngoài khoác áo khoác mỏng, trông có vẻ rất ấm áp.
"Dong dài." Giọng nói của anh khàn khàn do bị cảm, ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng lúc trở lại căn nhà vẫn bảo chị Trương nấu cho mỗi người một bát canh gừng.
Hai người thực sự phát sinh sự giao thoa vận mệnh là vào buổi tụ tập bạn học do Kiều Tụng tổ chức.
Kiều Tụng có tính rộng rãi, là hoa khôi nổi tiếng của khoá Thẩm Dực, đẹp nhưng không kiêu căng, là người nghĩa khí, rất nhiều nam sinh nữ sinh qua lại thân thiết với cô ấy.
Cho nên sau khi lời mời bạn bè tụ hội được gửi đi, bạn học cũ rất nhiều năm không gặp đều hưởng ứng tụ tập lại với nhau.
Khương Dư Dạng cũng được Kiều Tụng mời đến, cô không cùng khoá với đám Thẩm Dực, chỉ thuần túy là được Kiều Tụng mời tới chơi.
Mới vừa vào phòng bao, cô đã thoáng nhìn thấy gương mặt nghiêng góc cạnh rõ ràng của Thẩm Dực trong ánh sáng lờ mờ, anh không tham dự vào cuộc nói chuyện của bạn học, ngẫu nhiên cười phụ họa, lười nhác lại xa cách.
"Dạng Dạng, em tới rồi…" Tiếng boan nghênh nhiệt tình của Kiều Tụng lập tức làm một đám người trong phòng bao đổ dồn ánh mắt về phía này.
Khương Dư Dạng trò chuyện một lát với Kiều Tụng sau đó liền cởi khăn quàng cổ, ngồi ngay ngắn ở trên sô pha màu đỏ trong tối, miệng nhấp ngụm rượu trái cây.
Dáng vẻ thanh thuần, khiến một đám đàn ông ngo ngoe rục rịch: "Bạn học, cậu ở lớp nào thế? Sao tôi cảm thấy cậu rất lạ, chưa từng thấy bao giờ."
"Tôi không phải cùng khoá với các anh." Cô cụp mắt, giải thích: "Tôi là bạn của Kiều Tụng..."
"Vậy tức là đàn em rồi." Người đàn ông cười phóng đãng: "Đàn em, em đã có bạn trai chưa? Nếu chưa..."
Lúc đó, Kiều Tụng đang bận chơi xúc xắc đoán tiểu đoán đại cùng những người khác, không rảnh quan tâm đến cô.
Khương Dư Dạng do dự một lát, nghĩ kỹ rồi từ chối một cách lịch sự, còn chưa nói ra khỏi miệng, người đàn ông kia đã động tay động chân.
Đây cũng là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện như vậy, giãy giụa hồi lâu, đỉnh đầu đột nhiên có một bóng dáng cao lớn ép tới.
Thẩm Dực đá lên lưng người đàn ông kia, anh ta rên lên một tiếng thống khổ, ngã trên mặt đất không dậy nổi.
"Mẹ nó, người của tao mà mày cũng dám chạm vào." Anh rất ít khi nói tục, đặc biệt là kiểu hung tợn như hiện tại.
Khương Dư Dạng còn đang kinh hãi đến đờ ra, Thẩm Dực đã nắm cổ tay cô rời đi.
Gió đêm lạnh lẽo ùa vào cổ họng, không khí lạnh như lưỡi dao xẹt qua gương mặt.
Trong nháy mắt kia, đại não của cô ngừng hoạt động, chỉ quanh quẩn câu "người của tao mà mày cũng dám chạm vào", trong thời khắc thời tiết giá rét, trong lòng lại có một dòng nước ấm tràn vào, hết sức ngọt ngào.
Chi tiết đương nhiên tiếp theo trong đêm đó không thể giải thích.
Khương Dư Dạng không ngờ Thẩm Dực lại đưa cô tới khách sạn, có lẽ là tác dụng của cồn nên sau khi cô tắm rửa xong, cả người lộ ra màu phấn hồng trắng trẻo như trân châu.
Anh mở chai rượu vang đỏ, lắc nửa ly còn lại, tiếp theo dạo bước đến trước mặt cô như thần linh.
Cặp mắt đào hoa kia như thứ rượu thơm nồng tinh khiết, làm cô mê luyến đắm say.
"Có biết hôn không?" Anh nâng cằm cô lên, nụ cười không lộ rõ, gãi đúng chỗ ngứa, giống như cái bẫy mà thợ săn đặt, chờ con cáo nhỏ tự động cắn câu.
Cô lắc đầu, co quắp vân vê áo tắm dài.
Ánh mắt anh trở nên u ám, lát sau cúi người tới: "Để tôi dạy em..."
Hơi thở bị anh chiếm cứ, ánh mắt cô mê mang, ảo ảnh dần dần phóng đại trước mắt.
Không đẩy ra, là đúng hay là sai? Cô không biết, chỉ ôm chặt lấy cổ anh, thì thầm gọi tên anh lúc ở giữa hai thái cực đau khổ và vui sướиɠ.
Sa vào trong đó, sống mơ mơ màng màng.
...
Sau khi dùng phương thức ép giá để giành thắng lợi trong việc thu mua Châu Tinh, danh tiếng của Quân Liên trong ngành càng thêm lừng lẫy.
Mấy ngày này ở Thượng Hải, hạng mục mới đã bị trì hoãn rất lâu, có lẽ phí nhiều thời gian và tinh lực của anh.
Lúc trở lại rõ ràng cực kỳ mệt mỏi, nhưng sau khi trở lại khách sạn dừng chân, rất nhiều lúc anh khó có thể đi vào giấc ngủ, hút thuốc rất nhiều, thế cho nên mấy ngày sau anh bị ho suốt.
Xuống máy bay, trợ lý còn không sợ chết mà khuyên anh đi bệnh viện khám.
Tất nhiên là anh đã từ chối, hết sức ảo não, vốn dĩ khả năng tự chủ cuar anh rất mạnh, nói không chạm vào thì tuyệt đối sẽ không chạm vào, rời khỏi Khương Dư Dạng thì cơn nghiện thuốc lá lại nặng thêm.
Khi trở lại Oceanwide International, Khương Dư Dạng vừa mới thu dọn va li hành lý xong, cô ngồi quỳ trên sàn nhà, cầm quần áo xếp thành hình đậu phụ thậy chỉnh tề.
Tầm mắt hai người giao nhau rất bình tĩnh, bầu không khí rất vắng lặng.
Cô mặc chiếc váy nhung ngắn kẻ ô mỏng manh, nửa người trên được cài khuy rất chỉnh tề.
"Dọn xong rồi à?" Anh đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, nhìn xuống dòng xe cộ nối đuôi nhau trong sắc đêm, hai bên đèn đường giống sợi dây vàng, trang trí tuyến đường chính của thành phố.
Khương Dư Dạng nói rất bình tĩnh: "Sắp rồi."
"Cần tôi giúp không?" Cổ áo của anh sụp xuống.
"Không cần." Cô từ tư thế ngồi quỳ đứng lên, ngửa đầu nhìn về phía anh: "Cơm nước xong rồi đấy, ăn cơm đi."
Giống như một đoạn đối thoại hết sức bình thường.
Coi như là một bữa cơm cuối cùng, kết thúc lời chào tạm biệt dài dòng.
Tài nấu nướng của Khương Dư Dạng rất khá, khi hai người mới vừa ở bên nhau, cô luôn có thể biến đổi đa dạng làm món anh thích ăn.
Khi đó, Thẩm Dực mới tiếp xúc với thương trường không lâu, nếu muốn đứng vững gót chân ở trong ngành còn cần tốn chút thời gian, thế nên rất nhiều lúc đều phải bận xã giao.
Có đôi khi cô sẽ chờ anh, vừa lơ đãng liền nằm ngủ ở trên sô pha, đỉnh đầu còn có cuốn tạp chí thời trang, thức ăn trên bàn thì đã nguội lạnh hết cả.
Tình yêu của cô thuần túy và nhiệt liệt, trong lòng trong mắt chỉ có một người, cho nên muốn đối tốt với anh hết sức có thể.
Anh ngồi ở trước bàn liếc mắt nhìn, đồ ăn trên bàn tối nay hết sức phong phú, dù nhìn thế nào cũng không phải là lượng cho hai người.
Từ đầu đến cuối, đều chỉ có một mình Khương Dư Dạng ăn cơm, ngay cả chiếc đũa anh cũng chưa cầm lên.
Không phải không đói bụng, cũng không phải thức ăn khó nuốt, anh ăn không vô, trong lòng bỗng thấy đau đớn.
Cục diện thật đáng buồn.
Cô chỉ ăn non nửa bát, sau khi thu dọn chén đũa xong liền đi qua đẩy va li hành lý.
Lòng Thẩm Dực bỗng nhiên chùng xuống, anh lưu luyến ôm lấy cô từ phía sau, môi như có như không đảo qua vành tai cô, hạ thấp giọng, nói: "Muộn rồi, để tôi tiễn em."
Cô hất tay anh ra, ánh mắt quyết tuyệt: "Anh Thẩm, cảm ơn ý tốt của anh, tôi có thể tự mình bắt xe đến sân bay."
Anh nghiến răng, bất đắc dĩ và dung túng: "Giờ này không dễ gọi xe."
"Đó là chuyện của tôi." Cô quay đầu đi, không muốn nhìn anh nữa.
"Khương Dư Dạng, em bỏ được sao?" Ánh mắt anh hờ hững, ngơ ngẩn nhìn ngọn đèn lờ mờ ngoài cửa sổ.
Một câu hỏi lại gần như phá tan tất cả phòng tuyến trong lòng cô.
Trước cửa sổ sát đất trong phòng, mơ hồ có thể thấy cái bóng của hai người.
Bỏ được sao? Người mình thích gần bảy năm, thành phố mình ở bảy năm, dứt bỏ trong một ngày, ai đi đường nấy.
Nhưng cô không cách nào thuyết phục mình ở lại, là lúc nên trưởng thành, bước một bước này rồi.
Khương Dư Dạng hít sâu một hơi, đốt ngón tay nắm chặt va li hành lý trở nên trắng bệch, gằn từng chữ một mà nói: "Thẩm Dực, chúng ta chia tay đi."
Ấp ủ đã rất lâu, nói ra như trút được gánh nặng.
Thẩm Dực không muốn làm khó cô, tiếng nói nặng nề: "Tôi tiễn em, được không?"
Khương Dư Dạng chỉ lắc đầu, cô xoay người lại, kéo va li đi tới cửa, không quay đầu lại.
Cuối cùng, cô nhắm hai mắt, nói cực kỳ dứt khoát kiên quyết: "Thẩm Dực, tới đây thôi, tôi chỉ đi cùng anh tới đây thôi."
Chỉ có thể đi cùng anh tới đây thôi, đoạn còn lại không bầu bạn nữa.
Từ sau đêm nay, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi.
Anh vẫn là anh Thẩm có thể tỉnh bơ đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay kia, mong anh ngạo mạn tựa thiếu niên, được người ta mê đắm được người ta theo đuổi, không chịu cúi đầu, không chịu khuất phục, vĩnh viễn kiêu ngạo.
Những ngày tháng không có cô, hẳn là anh có thể hô mưa gọi gió tùy ý.
"Rầm…"
Khương Dư Dạng đóng cửa lại, hoàn toàn cắt đứt tất cả liên hệ giữa hai người.
Sau khi ra khỏi cửa, hốc mắt không ngăn được rưng rưng nước mắt, chảy xuống dính lên trên môi, cô nếm thử, thật là mặn đắng.
Lần này rời đi để cô rút gân lột cốt, cho nên đừng quay đầu lại, tiến về phía trước thôi.
Lúc ra khỏi cửa, tầng mây trên bầu trời đêm cuồn cuộn, vừa lúc gặp phải thời tiết nhiều mưa ở đất thủ đô, giọt mưa lớn dần rơi xuống mặt đất.
Khương Dư Dạng đẩy va li hành lý đi trong màn mưa, nước mưa làm ướt sợi tóc, dính lên gương mặt.
Thẩm Dực lấy dù đi xuống dưới lầu, nhìn bóng dáng quật cường của cô, đi theo không xa không gần mà.
Ánh đèn kéo dài chiếc bóng của hai người, bầu không khí cực kỳ yên tĩnh.
Tới cổng, mưa phùn mênh mang, dường như Khương Dư Dạng nghe được một tiếng "Dạng Dạng" ở phía sau, nhưng cô không dừng bước chân, sau khi chui vào khoang xe thì ấn lên cửa sổ.
Xe đặt qua mạng chạy băng băng trên đường, bắn lên một vệt nước.
Đường đến sân bay khá thông thoáng, Khương Dư Dạng hễ khóc thì đôi mắt sẽ sưng lên, may là buổi tối, ngồi ở ghế sau nên không nhìn thấy mắt có sưng hay không.
Cô báo một tiếng cho Kiều Tụng, nói mình sắp đến sân bay rồi.
Kiều Tụng gửi cho cô một nhãn dán lên đường bình an của người già, lại nói hiện tại mình còn đang tăng ca, bằng không nhất định phải tới sân bay tiễn cô.
Klaire gửi một đống ảnh của show thời trang mà “ICON” tổ chức ở Paris năm nay cho cô, tiện thể bảo cô tìm hiểu trước, trừ nói cảm ơn ra Khương Dư Dạng không biết nói gì khác.
Mới vừa vào toà tạp chí, ai nấy đều nói Klaire là nữ ma đầu, siêu cấp vô địch khó hầu hạ.
Ban đầu làm trợ lý của cô ấy, Khương Dư Dạng cũng sợ, làm gì cũng rón ra rón rén, sợ điểm nào làm không tốt sẽ bị phê bình.
Lúc mới vừa nhậm chức, một ngày cô phải nhận n cuộc điện thoại hẹn trước, còn phải ghi chép thời gian của thợ trang điểm thợ làm tóc, nhϊếp ảnh gia một cách kỹ càng tỉ mỉ, sắp xếp vé máy bay và đăng ký khách sạn, không dám có chút sau lầm nào.
Người trong toà tạp chí đều nói, cũng may là cô tới, bằng không ai hầu hạ được mụ phù thủy bà chứ.
Một lần nữa quay lại giao diện chat, một tin nhắn đập vào mắt: [Tới nơi thì báo tin bình an.]
Khương Dư Dạng không trả lời, dứt khoát lưu loát cho tất cả phương thức liên lạc của Thẩm Dực vào danh sách đen.
Tuy rằng đêm nay đổ mưa, nhưng cũng may chuyến bay không đến trễ, đăng ký thời gian cứ theo lẽ thường.
Trải qua kiểm tra, vừa lên máy bay, Khương Dư Dạng liền đeo bịt mắt, cô không buồn ngủ, chỉ có thể chậm rãi chợp mắt.
Sau một trận xóc nảy, máy bay vọt thẳng tận trời cao.
Không có mũi tên nào rời khỏi cung mà quay đầu lại được, tạm biệt, tòa thành trì đã nghiền nát tự tôn của cô nhưng lại bốc cháy lên mộng tưởng của cô này.
Không biết qua bao lâu, cô tháo bịt mắt xuống, chuyến bay dài mười mấy giờ đồng hồ làm người ta hết sức mệt mỏi, có tiếng phát thanh nhắc nhở.
Khương Dư Dạng híp mắt, ngoài cửa đầy ánh nắng tươi sáng, tầng mây vây quanh.
Lần đầu tiên ôm ánh mặt trời ở Paris, không ngờ lại ấm áp như thế.
Thủ đô đổ mưa một đêm, kêu tí tách.
Một đêm đó cán ô của anh gãy lìa, bóng dáng cực kỳ cô đơn.
Cây bạch quả dưới lầu không xanh um tươi tốt như trước nữa, sau một trận mưa, lá cây trở nên khô vàng.
Cái lạnh phiêu tán, bất tri bất giác, không ngờ đã sắp đến đầu thu rồi.
Trên khung chat, tin nhắn của cô còn đang làm nũng, nhưng hiện tại anh không sao nhắn được một tin nào nữa.
Thẩm Dực ngồi trên chiếc ghế cao nhỏ mà cô vẫn thường thích ngồi, quan sát dòng xe cộ chốn thành thị, cho đến bình minh, một đoạn thuốc lá gần như đã cháy hết.