Chương 12

Không ngờ Đại Hổ lại đem nửa đoạn đao ném về phía Lý Hàn Lâm, lập tức lao ra cửa hướng hành lang ngoài phòng chạy đi!

- Ngươi cũng xứng cùng ta chơi đùa điệu hổ ly sơn!

Đoạn đao bay tới, trong tay Lý Hàn Lâm run lên, bích hải cuồng lâm như hoa, cuốn lên một nửa đoạn đoạn đao Đại Hổ ném ra, đoạn đao kia ở trên thân kiếm dạo qua ba vòng, quay đầu lại bay thẳng về phía sau tâm Đại Hổ!

- Mẹ ơi! Đại Hổ vội vàng lăn lộn một cái, lăn ngã xuống đất, đao cắt đứt kia phá vỡ cửa phòng nửa mở kia, đem hàng rào gỗ lầu hai đánh nát bấy.

- Muốn chạy! Lý Hàn Lâm lại là cách không bổ qua vài đạo kiếm quang, Đại Hổ tâm hạ quyết, trực tiếp từ lầu hai lan can vỡ nát chỗ lăn xuống. Lúc này ở lầu một Kim Mỹ Lâu, những thư sinh tài tử kia đang ôm Diêu tỷ trong tay uống rượu hoa, đột nhiên trên trời lăn xuống một đại hán : "Oanh một cái đập vào bàn tròn phía dưới, rượu và nước canh bắn tung tóe khắp nơi."

- A! Cứu với!

- Gϊếŧ người! Gϊếŧ người!

Trong lúc nhất thời Kim Mỹ Lâu liên tục thét chói tai, mọi người vốn đang hưởng thụ nhao nhao chạy ra ngoài. Dĩ vãng cũng có người ở Kim Mỹ lâu mọi người ẩu đả, nhưng đều bị quy nô cùng hộ viện cho đá ra ngoài.

Đại Hổ xoay người đứng lên, ba bước làm hai bước, muốn trà trộn trong đám người chạy ra khỏi Kim Mỹ Lâu. Không ngờ tú bà kia mang theo một đám quy nô hộ viện tiến lên túm lấy Đại Hổ : "Ngươi thô hán này, muốn đánh nhau làm gì đến sân của lão nương đánh!

Những cái bàn ghế này đều là tiền! Ngươi...

- Mẹ kiếp! Đại Hổ hung tính lộ ra, một cước đem tú bà kia đá ra thật xa, lại là mấy cái lão quyền đem quy nô cùng hộ viện chung quanh đánh ngã xuống đất. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Hàn Lâm hung thần kia đã nhảy xuống lầu hai, cầm kiếm, không nhanh không chậm đi về phía mình.

Kim Mỹ Lâu đột nhiên nổ nồi, để cho không ít người chung quanh đi xem náo nhiệt, cũng cho Đại Hổ cơ hội chạy trốn tuyệt hảo, Đại Hổ một đường nghiêng ngả lảo đảo, tách ra đám người vòng qua quầy hàng trên đường chạy đến trên đường lớn. Hắn chỉ biết là một mực chạy về phía trước, không biết chạy bao lâu, Đại Hổ rốt cục chạy không nổi. Hắn khom lưng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu treo một tấm bảng "Khúc Thủy Độ ".

- Giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt! Lý Hàn Lâm, ngươi gϊếŧ lão tử huynh đệ, ngày khác lão tử tất gϊếŧ ngươi!

Đại Hổ đang muốn tìm đầu thuyền đào tẩu, không ngờ, hắn cúi đầu nhìn thấy cách đó không xa một đôi chân, này đôi chân chủ nhân đang chậm rãi hướng hắn đi tới.

- Là thủ lĩnh của Tam Hổ Trung Châu, ngươi còn muốn trốn đi đâu nữa?

- Thật sự là âm hồn bất tán! Đại Hổ ta hôm nay xem như thua! Đại Hổ nhìn Lý Hàn Lâm cầm kiếm đi tới trước mặt, tự giễu nói.

- Phải biết rằng lưới pháp tuy thưa mà khó lọt, đi ra lăn lộn, sớm muộn gì cũng phải trả! Lý Hàn Lâm ở trước mặt Đại Hổ đứng lại : "Trước khi ngươi chết, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng, một năm trước ta cùng tiểu sư muội của ta lên núi hái thuốc, tiểu sư muội của ta bị các ngươi đưa tới nơi nào!

- Tiểu sư muội của ngươi? Ha ha ha ha! Đại Hổ cười to. Bất đắc dĩ, chúng ta huynh đệ ba cái liền đem của ngươi tiểu sư muội bới sạch sẽ, khai bao thao huyệt, khiến cho nàng dục tiên muốn chết, thật không vui sống! Sau đó lão tử để cho Tam Hổ đem nàng bán đến Vân Thủy thành thanh lâu bên trong đi!

Nói xong, Đại Hổ đột nhiên quay đầu chạy về phía khúc thủy độ sạn đạo cuối cùng, chỉ cần nhảy vào trong nước, mạng sống tỷ lệ liền thật lớn đề cao.

- Còn muốn chạy trốn! Ngươi.. . Đi chết đi! Lý Hàn Lâm nổi giận, Kỳ Lân Quyết toàn lực vận chuyển, kiếm quang lăng không bổ ra.

- Mạng ta xong rồi! Đại Hổ tuyệt vọng chạy về phía trước, nhưng hai chân làm sao so được với kiếm quang bay tới tốc độ đây?

- Bùm! Kiếm quang như trăng cong giống như là tia chớp đột nhiên giáng xuống, mang theo tiếng gào thét thật lớn, Khúc Thủy Độ nổ lên một bọt nước thật lớn, kể cả sạn đạo kia cũng bị Lý Hàn Lâm nổ thành mảnh nhỏ. Nhìn một mảnh hỗn độn Khúc Thủy Độ, Lý Hàn Lâm thở dài một hơi, tảng đá lớn trong lòng rốt cục rơi xuống.



Bước chân hỗn độn phía sau vang lên, một đội quan sai cầm đao vây Lý Hàn Lâm ở giữa.

- Sáu cánh cửa phá án! Vị thiếu hiệp này, vừa rồi là động tĩnh ngươi gây ra ở Kim Mỹ Lâu? Xin vui lòng đi với chúng ta đến 6 cánh cửa để nói rõ tình hình! Một bộ đầu tiến lên nói.

Lý Hàn Lâm không chút hoang mang, từ trong ngực lấy ra cuộn lên Trung Châu Tam Hổ lệnh truy nã triển khai : "Ta đem ba người này gϊếŧ!

- Cái gì?

...

Nhóm bộ khoái sáu cánh cửa tìm được thi thể của Nhị Hổ và Tam Hổ ở Kim Mỹ Lâu, lại tìm nhân chứng đến chỉ ra và xác nhận, cộng thêm đối chiếu khám nghiệm tử thi. Lăn qua lăn lại một ngày một đêm, kết quả làm người ta vui mừng khôn xiết: Chạy trốn Trung Châu nhiều năm, gây án gần trăm lần giang hồ đạo tặc Trung Châu Tam Hổ rốt cục thụ đầu!

Nhưng Lục Môn thuê dân phu vớt ở Khúc Thủy Hà hai ngày, vẫn không tìm được thi thể Đại Hổ, không có biện pháp chỉ có thể từ bỏ tìm kiếm. Bất quá theo người đi thuyền nói thủy lâu dưới đáy sông Khúc Thủy chảy xiết, có rất nhiều dòng nước ngầm cùng lốc xoáy, người bình thường ngã xuống, cơ bản chính là cái chết. Vì thế Khúc Thủy lục môn phân bộ bồ câu đưa thư, tấu thỉnh tổng bộ kinh sư lục môn, cuối cùng phát cho Lý Hàn Lâm ba vạn lượng ngân phiếu.

Lý Hàn Lâm bởi vậy thanh danh vang dội.

Trong lúc đó Lý Hàn Lâm tìm đến cửa hàng da Đông Hòa, tìm được ông chủ và bà chủ, nói rõ tình huống với bọn họ, hai người nghe nói con gái bị hại, khóc bù lu bù loa, nhưng Trung Châu Tam Hổ chung quy trao đầu, cũng vì bọn họ báo thù. Lý Hàn Lâm chuyển giao sổ sách, lại chỉ rõ vị trí hạ táng thi thể. Chịu không được hai người nhiều lần giữ lại, Lý Hàn Lâm ở cửa hàng da ăn một bữa cơm, cứ như vậy rời đi.

Trước mắt, đi Vân Thủy thành tìm kiếm tiểu sư muội mới là nhiệm vụ quan trọng nhất, Lý Hàn Lâm thuê một chiếc thuyền, dọc theo sông xuống, nhanh nhất phải chạy bảy ngày mới có thể đến Vân Thủy thành.

Nghĩ đến tiểu sư muội đã bị bán đến thanh lâu, có khả năng hiện tại liền chịu khuất nhục vô tận, Lý Hàn Lâm đứng ở đầu thuyền, đem chuôi kiếm bóp "khanh khách vang lên, trong lòng thề nhất định phải đem tiểu sư muội từ da^ʍ quật bên trong cứu ra.

- Hàn Lâm, chờ ta với!

Thuyền nhỏ căng buồm, xuôi theo dòng sông đi xa.

Lý Hàn Lâm ngồi thuyền chạy ra chưa được một ngày, đại sư tỷ Tiết Như Nguyệt của phái Chính Nhất mang theo bốn đệ tử thân truyền bao gồm Huyền Thành Tử, Thanh Dương Tử, Thanh Tịnh Tử, Lăng Tiêu Tử, cũng đi tới Khúc Thủy trấn, năm người đi trên đường đặc biệt thu hút sự chú ý của mọi người, nhất là đại sư tỷ Tiết Như Nguyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng như núi băng.

Năm người vừa vào trấn Khúc Thủy, đi thẳng đến nơi đóng quân của Lục Phiến Môn.

- Dừng lại! Năm vị cao nhân chính nhất phái! Sáu cánh cửa cấm địa, không có lệnh bài bắt đầu cấm tiến vào! Một vị thủ môn bộ khoái thấy năm người chính phái đạo trang vội vàng đi tới, vội vàng ngăn cản.

Tiết Như Nguyệt ôm quyền với bộ khoái này : "Vị tiểu ca này, chúng ta muốn gặp tổng bộ trưởng Lục Phiến Môn trấn Khúc Thủy một chút, hỏi chuyện Trung Châu Tam Hổ, được không?"

- Các ngươi sợ là vừa tới nơi này không lâu đi! Mấy ngày trước, Trung Châu Tam Hổ đi thanh lâu chơi gái, kết quả bị một thiếu hiệp họ Lý gϊếŧ liền hai người, các ngươi đừng nói thiếu hiệp kia thật sự là lợi hại! Thủ lĩnh Trung Châu Tam Hổ hoảng hốt chạy bừa tới Khúc Thủy Độ, kết quả thiếu hiệp kia một kiếm đem ngay cả người lẫn bến đò cũng nổ không còn!

- Vậy thiếu hiệp tên là gì? Tiết Như Nguyệt nói.

- Hình như gọi.. . Gọi.. . Đúng, Lý Hàn Lâm! Nghe nói Lý thiếu hiệp giải quyết Tam Hổ, liền vội vàng hướng Vân Thủy thành chạy.

- Cảm ơn, làm phiền!

Bộ khoái kia nói thanh tình cũng tốt, năm người nghe xong, tâm tình phức tạp đến cực điểm, nhất là Huyền Thành Tử.



Vốn Huyền Thành Tử dự định vài năm nữa sẽ đề cử Lý Hàn Lâm vào nội môn, tuy rằng Lý Hàn Lâm có đôi khi cũng sẽ giận dỗi, nhưng học võ, làm việc hắn đều chịu khó nhất. Nhưng bây giờ lại muốn làm Ma môn yêu nhân truy sát, vẫn là tông môn tất sát lệnh...

- Đáng tiếc một vật liệu tốt! Huyền Thành Tử cười khổ một tiếng.

- Huyền Thành , đừng than thở, mấy người chúng ta làm sao không biết nỗi khổ của ngươi, nhưng sư mệnh khó làm trái !

Thanh Dương Tử vỗ vỗ bả vai Huyền Thành Tử nói.

- Nếu không đến lúc đó, chúng ta tùy cơ làm việc đi, Lý Hàn Lâm cùng lão tổ này đều đánh ngang tay, chúng ta có thể chiếm được bao nhiêu tiện nghi? Lăng Tiêu Tử nói.

- Này, đại sư tỷ, ngươi làm sao vậy! Thân thể không thoải mái sao?

Thanh Tịnh Tử vẫn không nói chuyện đột nhiên thấy sắc mặt đại sư tỷ có chút cổ quái, thân thể một mực run rẩy.

- Không sao, ta .. Ta chỉ muốn đi vệ sinh. Tiết Như Nguyệt đỏ mặt trả lời.

- Ha ha, người có tam cấp nha, bốn người chúng ta đi mua một ít đồ. Chờ đại sư tỷ giải quyết xong... Ách... Muộn chút nữa đến khách sạn cùng bốn người chúng ta hội hợp đi!

Chờ bốn người rời đi, Tiết Như Nguyệt run rẩy ôm hạ thể, đi tới một góc không người.

- A... A... A...

- Cạch một tiếng, Vạn Vân Kiếm rơi xuống đất, Tiết Như Nguyệt dựa vào tường đất mọc đầy rêu xanh, thở hổn hển, vén làn váy đạo trang của mình lên, chỉ thấy thân thể tuyệt vời của đại sư tỷ dưới làn váy kia, bị dây đỏ lấy quỹ tích không thể tưởng tượng nổi gắt gao trói buộc. Đặc biệt là hạ thể, có một sợi dây thừng bị cố ý rút chặt, thật sâu lâm vào tiểu huyệt hạ thể của mình, mỗi một bước dây đỏ thô ráp sẽ ma sát bộ vị mẫn cảm hạ thể, mang đến kɧoáı ©ảʍ cuồng bạo, một đường đi tới, Tiết Như Nguyệt giống như là ở trong hải dương kɧoáı ©ảʍ xóc nảy, không biết tiết bao nhiêu lần.

Mấu chốt là, dây thừng đỏ này trói vô cùng phức tạp, còn không cách nào tự mình cởi ra, phải thông qua những người khác mới có thể cởi ra, hơn nữa nếu như người cởi dây thừng đối với loại trói này không quen thuộc, dây thừng chỉ biết càng kéo càng chặt, càng thêm thống khổ.

Nhớ tới trước khi xuống núi, Bạch Sơn lão tổ nâng gậy thịt của hắn, gian nàng cả đêm, ba lỗ thịt đều rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ dơ bẩn sền sệt của lão nhân. Nhưng Bạch Sơn lão tổ còn chưa thỏa mãn, lại vì chỗ bí mật của nàng nhét vào ngụy cụ, trói dây đỏ.

Hiện tại không có người ở đây, nàng rốt cục có thể ngắn ngủi phóng thích một chút.

- Ừm.. . Ha...

Tiết Như Nguyệt cố sức dùng dây đỏ rơi vào chỗ bí mật bên tay trái đẩy ra, tay phải đem hai ngón tay thăm dò vào trong tiểu huyệt, tốn thật lâu mới mò được một vật hình trụ cắm thật sâu vào trong tiểu huyệt. Nhưng bởi vì dâʍ ŧᏂủy̠ dễ chịu, vật này trơn nhẵn vô cùng, khó có thể lấy ra. Cố nén ở dã ngoại bại lộ hạ thể cảm giác xấu hổ, Tiết Như Nguyệt đem ngón tay thứ ba cũng đưa vào, chống đỡ chỗ bí mật, rốt cục nắm lấy phần cuối của vật kia.

Nàng hơi ngồi xổm xuống một chút, theo một tiếng nỉ non thật dài, cố ý ẩn nhẫn, cây ngụy trang chó đực dùng bạch ngọc chế tác kia rốt cục bị rút ra, giống như rút ra một cái nút chai, dâʍ ŧᏂủy̠ tích lũy đã lâu bắn nhanh ra, mặt đất bị làm ướt một mảng lớn, qua một hồi lâu nước chảy mới ngừng lại.

Con chó đực ngụy trang này ngắn hơn trước, nhưng to hơn. Nhìn ngụy cụ bị dâʍ ŧᏂủy̠ của mình thấm ướt, toàn thân đỏ bừng như cẩu dương cương, Tiết Như Nguyệt lại đỏ mặt nhét nó trở về hạ thể.

- Ách... A... Vào rồi...

Ngụy cụ nhập thể, cảm giác trống rỗng ngắn ngủi lần nữa bị lấp đầy, dây đỏ lần nữa quy về chỗ cũ, thật sâu lâm vào trong môi mật.

Tiết Như Nguyệt cầm lấy bội kiếm rơi xuống đất, run rẩy đứng thẳng lên, tận lực làm bộ bình thường đi ra ngoài.