Chương 82: Đường đến trái tim phụ nữ

Edit: Dĩm

Thứ chào đón họ là tòa nhà quen thuộc, chiếc xe chậm rãi chạy vào bãi đậu xe, đợi xe dừng lại, Mạc Nghiên đẩy bàn tay đang dang ra của Mộc Trạch Uyên, đi đến trước thang máy, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Mạc Nghiên, Mộc Trạch Uyên đành để cô đi.

Khi trở lại phòng định đóng cửa, thấy hai người đàn ông đang hiên ngang bước vào: "Mấy người không phải nên đi rồi sao?".

"Ngày hôm qua em bị sốt, chúng ta lo lắng cho tình trạng của em, nên quyết định hôm nay sẽ ở đây." Tư Đồ Dịch nói mà không hề xấu hổ.

“Vậy mấy người về phòng nghỉ ngơi đi, tôi muốn tắm rồi ngủ một giấc.” Mạc Nghiên tức giận nhìn hai người.

Nghe thấy từ "tắm", ánh mắt hai người liền lóe lên, giống như sói đói lâu ngày nhìn thấy một con cừu non mềm mại, đầy đặn.

"Khụ khụ! Chúng ta có thể cùng nhau ..." Mộc Trạch Uyên đẩy kính, bàn tay lớn che miệng lại.

“Không được, mấy người có thể đi ra ngoài.” Không khách khí mà chặt đứt ý đồ của người đàn ông, Mạc Nghiên hết sức nén lại cơn giận, mặt nghiêm túc nhìn hai người.

Nhìn vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của cô, Tư Đồ Dịch và Mộc Trạch Uyên rời đi, nhìn bóng lưng của họ trông rất cô đơn và đáng thương …

Mạc Nghiên bất đắc dĩ lắc đầu khóa cửa lại, sợ lần trước có người xông vào như Tiêu Mục Thần, lần này cũng khóa cửa phòng tắm lại.

Nước nóng làm dịu đi sự mệt mỏi cơ thể, làm Mạc Nghiên giải tỏa căng thẳng cả ngày. Hơi nóng như khói nhuộm đỏ đôi má xinh đẹp của cô, lau khô giọt nước trên người rồi mặc bộ đồ ngủ vào, do dự đứng trước cửa phòng tắm đang khóa, sợ rằng khi mở cửa sẽ nhìn thấy hai bóng người, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu trước khi mở cửa, cố gắng không để lộ bất kỳ biểu hiện gì khác lạ, rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Nhìn phòng ngủ trống rỗng, Mạc Nghiên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời xen lẫn cảm giác mất mát khó tả, nhưng lập tức thay vào đó là cảm giác thư thái, khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ, ngón tay thon dài linh hoạt, hơi nóng từ máy sấy tóc phả vào mặt cô, khiến cô chìm đắm trong đó. Những điều này không thoát khỏi con mắt của hai người đàn ông …

"Có vẻ bảo bối vẫn chưa được chăm sóc ... Xem này, cô ấy rất hạnh phúc vì chúng ta đã không xuất hiện ..." Mộc Trạch Uyên thấy thái độ của cô trong camera, liếc nhìn Tư Đồ Dịch: "Ai bảo anh trên xe uy hϊếp cô ấy..."

"Anh cũng vậy ..." Tư Đồ Dịch nhìn người đàn ông chế nhạo.

"Nhưng ít nhất có thể thấy rằng trong sâu thẳm trái tim bảo bối vẫn có chút mong đợi sự xuất hiện của chúng ta ... Dù sự mong đợi chỉ chiếm một chút ..." Mộc Trạch Uyên thở dài, đôi mắt ngọc lục bảo bất lực nhìn chằm chằm hình ảnh cô đang nằm trên giường.

"À, hầu như không có ... nhưng ... tình cảm có thể được vun đắp từ từ ..." Tư Đồ Dịch cúi đầu suy nghĩ. “A Uyên… anh đã bao giờ nghe nói... đường đến trái tim phụ nữ là âʍ đa͙σ chưa?” Đột nhiên khuôn mặt đẹp trai mê hồn của người đàn ông gợi lên một nụ cười xấu xa nhìn Mộc Trạch Uyên bên cạnh.

Hai người nhìn nhau, nở một nụ cười ranh mãnh gian xảo.

Vào lúc nửa đêm ... một thân hình thanh tú nằm ở chính giữa chiếc giường lớn, chiếc chăn bông mỏng manh không che giấu được đường cong duyên dáng bên dưới. Đôi lông mi dài và dày đổ bóng trên khuôn mặt, làn da trắng nõn và mềm mại nổi lên một lớp má hồng mỏng manh, cái mũi, cái miệng nhỏ nhắn đỏ như quả anh đào khẽ mở ra.

Hai bóng người đứng trước giường nhìn nữ nhân đang ngủ, lửa nóng thiêu đốt hơi sâu trong mắt, bình tĩnh cùng lý trí dường như lột sạch.