Edit: Dĩm
Diệp Linh nhìn lại cánh cửa đóng chặt, môi cười thầm. Cuộc đấu giá từ thiện là cơ hội tốt cho Phương Thiến Tâm chỉnh đốn Mạc Nghiên. Chỉ cần Phương Thiến Tâm trong lòng những người đàn ông đó cao thượng thì thu thập đơn giản, mà mình chỉ cần chứng minh rằng họ ở cùng Ngạo Thiên lúc đó, là mình có thể thoát khỏi sự hiềm nghi.
Liệu họ có muốn một chiếc giày rách bẩn thỉu không? Đến lúc đó, tin rằng với sức hút của mình, chỉ cần giơ ngón tay ra thì không sợ rằng họ không yêu mình.
Đi quanh vài vòng, Diệp Linh dừng lại trước một cánh cửa, cúi đầu sửa sang quần áo, sau đó đẩy cửa ra.
“Em vừa đi đâu?” Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc chậm rãi tới gần, Âu Dương Vũ đang ôm phụ nữ.
"À, em tưởng một người là bạn cấp ba, cản cô ấy lại mới biết là nhận nhầm người, haha, công nhận em ngốc thật". Vòng tay qua cổ người đàn ông, Diệp Linh thè chiếc lưỡi nhỏ của mình ra để xin lỗi, ánh mắt dục của người đàn ông, làm cho cô thấy mình thật nổi trội hơn người khác.
“Bảo bối của anh sao có thể ngốc được!” Đôi môi mỏng hôn lên chiếc cổ trắng ngần của phụ nữ, mùi thơm từ cơ thể tinh tế của cô khiến Âu Dương Vũ háo hức muốn động đậy.
“Đừng, giờ đang ở ngoài!” Thân dưới nóng bỏng ở dưới như thiêu đốt mông Diệp Linh, hai má khẽ trừng mắt nhìn người đàn ông. "Nếu em về nhà, anh sẽ đau lòng lắm!"
Tiếng cười như chuông bạc của người phụ nữ khiến trái tim của nhiều người đàn ông nhột nhạt, đôi mắt đen của họ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ …
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
"Mạc Nghiên em "
"Xin lỗi, Thẩm Vũ, chúng ta hẹn lần sau."
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Mạc Nghiên, điều này khiến Thẩm Vũ không nói gì nữa: "Được, em nghỉ ngơi cho tốt."
Lâm Diệc Phong nắm lấy tay của Thẩm Vũ rời khỏi Mạc Nghiên, đột nhiên Thẩm Vũ nghĩ đến điều gì đó định nói chuyện với Mạc Nghiên, quay đầu lại thì thấy Mộc Trạch Uyên ôm eo nhỏ của Mạc Nghiên một cách thân mật, cúi đầu thì thầm nói nhỏ bên tai rồi sau đó hôn lên môi cô, nụ hôn sâu kéo dài khiến Mạc Nghiên ngã vào vòng tay của người đàn ông, trong khi Tư Đồ Dịch đang dựa vào chiếc Mercedes Benz màu đen, luớt điện thoại.
Cảnh tượng này khiến Thẩm Vũ vô cùng kinh ngạc, vô thức kéo tay Lâm Dịch Phong, đột nhiên hai con mắt như chim ưng khóa chặt hai người, làm hai người bọn họ đều dựng đứng lên, cả người như hóa đá, thậm chí còn không dám nhúc nhích.
Hơi thở nam tính mạnh mẽ của Mộc Trạch Uyên lưu lại trong mũi, đôi môi sau khi được vuốt ve càng trở nên thanh tú và chói mắt, Mạc Nghiên không khỏi tò mò mà quay lại nhìn: "Chuyện gì vậy ?"
“Không sao đâu.” Bàn tay lớn ngăn cô không di chuyển, Mộc Trạch Uyên ôm nửa người cô vào ghế sau của chiếc Mercedes-Benz, rồi cũng ngồi chung luôn.
Tư Đồ Dịch cứng ngắt liếc nhìn hai người, sau đó ngồi vị trí lái xe, chậm rãi chạy đi.
Thời gian dường như đã trôi qua rất lâu, sau khi chiếc xe biến mất, Lâm DịchPhong mới hoàn hồn trở lại, ngồi trong xe với cơ thể của Thẩm Vũ.
“A Phong… hai người đàn ông đó là ai, tại sao Mạc Nghiên sẽ động đến bọn họ, cử chỉ thân mật vừa rồi có thể nói lên quan hệ giữa ba người bọn họ không hề đơn giản.” Có thể thấy giọng điệu run rẩy của Thẩm Vũ khiến người phụ nữ vừa rồi bị dọa sợ.
"......... Tôi đoán là cô chú chưa từng đề cập với cậu ... Gia thế của chúng ta vốn đã được coi là bậc nhất trong tầng lớp thượng lưu, nhưng trên thực tế, phía sau đế đô còn có năm người đang quản lý chúng ta, gia thế bọn họ gồm quân đội,
chính trị, kinh doanh, y tế, pháp luật, mà Tư Đồ Dịch là bàn tay ma thuật trong lĩnh vực y tế. Về phần người đàn ông kia, tôi đoán anh ta ở bên pháp luật, còn tên thì tôi không rõ…".
“Làm sao anh biết hắn là người trong lĩnh vực pháp luật?” Thẩm Vũ ngẩng đầu, nhìn người đàn ông nghiêm túc.
"Đôi mắt màu ngọc lục bảo, cũng như khí chất quý tộc, cách cư xử và giọng nói điềm tĩnh, tao nhã, chỉ có một trong năm người là con lai. Về việc ba người kia có liên quan đến Mạc Nghiên hay không, tôi không biết, nhưng tôi chỉ biết càng để nhiều người biết, càng phải nghĩ đến chuyện người thân sẽ bám dai như đỉa, nếu biết cậu quen những người này, có lẽ mỗi ngày đều không có bình an đâu". Tay xoa xoa đỉnh đầu của Thẩm Vũ, dịu dàng nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp. "Ừm ..."
"Nếu Mạc Nghiên không cho biết, vậy cậu cũng đừng hỏi quá nhiều, khi cô ấy muốn nói cái gì, cô ấy sẽ giải thích cho cậu, ngoan, đừng lo lắng những chuyện này." Đôi môi mỏng hôn lên vầng trán trắng nõn, nghiêng mình sang một bên để Thẩm Vũ thoải mái nằm trong vòng tay của mình.