Trong căn phòng có cái bàn dài được đặt chính giữa, trong góc đặt một chiếc sô pha để khách nghỉ ngơi, đợi mấy người ngồi vào chỗ, phục vụ dọn từng món đưa đến trên bàn, có vài món trong thực đơn chưa bao giờ gặp qua.
Mộc Trạch Uyên chậm rãi đi đến bên cạnh Mạc Nghiên rồi ngồi xuống."Có vừa lòng với các món không?" Phát hiện tầm mắt của hắn gắt gao dính ở trên người Mạc Nghiên, Thẩm Vũ sung sướиɠ mà cười trộm.
Nghiên Nghiên nhà chúng ta thật xinh đẹp quá đi! May mắn đôi mắt của đám đàn ông chất lượng tốt đều bình thường, bất quá không biết Nghiên Nghiên quen biết hai người đàn ông này từ lúc nào.
"Um!" Mạc Nghiên nhấp ly rượu nho nhẹ nhàng gật đầu.
"Chào ngài, tôi là Phương Thiến Tâm, xin hỏi ngài quen biết Nghiên Nghiên sao?"
Nhìn Phương Thiến Tâm lại lần nữa mượn danh của mình để tìm đề tài nói chuyện phiếm, Mạc Nghiên không kiên nhẫn đáp: "Lúc nãy tôi đã nói, chúng ta không thích hợp làm bạn, xin đừng làm bộ tôi và cô rất thân thiết."
Lại tới nữa, lại là gương mặt sao cậu có thể vô tình như vậy, nước mắt muốn rớt nhưng không rớt được khiến Phương Thiến Tâm thoạt nhìn rất điềm đạm đáng yêu làm Mạc Nghiên cảm thấy hết muốn ăn uống." Nghiên Nghiên, cậu trước kia không phải thế này, ô ô."
Mộc Trạch Uyên nhíu mi nhìn đôi nam nữ ngồi đối diện, chuyển đề tài sang chuyện khác. "Vị này chính là bạn trai của Phương tiểu thư sao?" Tiếp nhận khăn lông ướt từ người phục vụ, đem hai tay lau sạch qua.
"Không, chúng tôi chỉ là bạn" Long Khanh Phong thẹn thùng cười cười, đôi mắt trong vắt lặng lẽ liếc qua Mạc Nghiên.
Thẩm Vũ không màng hình tượng mà trộm nháy mắt với Lâm Dịch Phong, bộ dáng đầy mặt ghét bỏ làm hắn nhịn không được dùng tay xoa ấn đỉnh đầu cô
Nhìn thấy động tác của Thẩm Vũ, đáy mắt của Long Khanh Phong xẹt qua một tia tối tăm, lại không tránh thoát được khỏi đôi mắt của Mộc Trạch Uyên cùng Tư Đồ Dịch.
"Nga! Vậy chúc phúc cậu chạy nhanh tìm được bạn gái." Tư Đồ Dịch nheo lại đôi mắt phượng hẹp dài, lắc nhẹ ly rượu trong tay rồi nhấp một ngụm. rượu càng làm cho môi mỏng của anh đỏ tươi làm người hận không thể hôn lên đó.
"Sắp, chỉ là cô ấy còn không biết mà thôi." Phảng phất là đang ám chỉ điều gì đó, Long Khanh Phong khẽ thở dài, đôi mắt cực nóng nhìn chằm chằm dung nhan xinh đẹp của Mạc Nghiên.
Đôi mắt vốn xanh biếc của Mộc Trạch Uyên bao trùm sự âm u, lắng đọng lại làm người ta không thể nhìn thấu suy nghĩ của anh, khuôn mặt tuấn mỹ treo một nụ cười nguy hiểm, giống như được đắp lên một lớp miếng băng mỏng. Trừ Tư Đồ Dịch ra, những người khác bị hàn khí từ trên người Mộc Trạch Uyên tản mát ra làm không dám hành động thiếu suy nghĩ, Phát hiện Mạc Nghiên bị mình dọa đến mức dừng cả động tác ăn cơm, lúc này hắn mới thu liễm khí thế kia."Ngượng ngùng, dọa đến các vị" Trong giọng điệu lại không hề có một tia xin lỗi.
"Haha, ngài thật biết nói giỡn, không biết ngài là gì của Nghiên Nghiên?" Phương Thiến Tâm tay nhỏ vỗ vỗ ngực, nhẹ xuất chiếc lưỡi hồng nộn khiến cô ta thoạt nhìn rất nghịch ngợm đáng yêu.
"Bạn!" Mộc Trạch Uyên đẩy đẩy mắt kính, sườn mặt như điêu khắc làm cô ta thất thần trong nháy mắt.
"Nghiên Nghiên, sao cậu không kể gì với mình, cậu quen biết mấy người đàn ông chất lượng tốt như thế này từ lúc nào" Phương Thiến Tâm hờn dỗi mà trừng mắt nhìn Mạc Nghiên, ngữ khí mang theo ý vị làm nũng.
Nghe cô ta đề cao âm lượng đề-xi-ben làm Mạc Nghiên nhịn không được run lên một chút, ngẩng đầu nhìn Mộc Trạch Uyên và Tư Đồ Dịch rồi liền nhếch lên một nụ cười ý vị sâu xa."Mấy người đàn ông ưu tú như vậy đương nhiên phải giấu thật kỹ để tránh bị người khác bắt cóc." Giọng điệu cô vừa cao quý lãnh diễm vừa mang theo một chút vẻ hơi nghịch ngợm đáng yêu, đôi mắt đẹp tản ra mị lực mê hoặc lòng người.
"Nghịch ngợm!" Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp hơi mang chút từ tính của Mộc Trạch Uyên, l*иg ngực hắn vì chấn động mà phập phồng lên xuống, ngón tay thon dài nhéo nhẹ chiếc mũi nhỏ xinh của cô, đáy mắt toàn là sủng nịch.