Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 73: Nhà hàng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Blue

Năm người ngồi đối mặt với nhau, một lúc lâu sau, Phương Thiến Tâm mới lên tiếng. "Từ lần trước rời biệt phủ, chúng ta đã lâu không gặp."

Nhìn Mạc Nghiên không có bất kỳ phản ứng nào, Phương Thiến Tâm quyết định hỏi trực tiếp. "Đúng rồi, lần trước dì có gọi điện hỏi tớ, dì hỏi có phải tớ đưa cậu về ko. Tại sao dì lại hỏi thế nhỉ?”

“Có hay không tôi tin tưởng trong lòng cô biết rõ ràng.” Lấy một tờ khăn giấy nhẹ nhàng lau vết nước trên môi, mí mắt hờ hững của Mạc Nghiên nhanh chóng nhếch lên, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đầy dối trá.

"Sao cậu lại nói vậy, Huhu ... cậu có gọi cho tớ mà! Nhìn đi ..." Đôi mắt đẫm lệ như muốn nhỏ giọt trong giây tiếp theo, nhanh chóng tìm hồ sơ cuộc gọi trước đó cho mọi người xem, hiển nhiên là Mạc Nghiên đã gọi điện vào đêm đó.

“Điện thoại của tôi bị mất… Mấy ngày sau tôi mới tìm được.” Bàn bên cạnh chỉ trỏ, Mạc Nghiên nắm chặt lòng bàn tay, tuyệt vọng kiềm chế cảm xúc mãnh liệt trong lòng.

“Không sao… Tớ tin rằng điện thoại của Nghiên Nghiên thực sự bị mất tích.” Hầu như mọi người đều cho rằng cô ấy đang giúp Mạc Nghiên nói dối.

“Phương Thiến Tâm, điện thoại của Nghiên Nghiên thật sự mất, cô có thể đừng nói nhảm nữa không.” Thẩm Vũ lo lắng nhìn người phụ nữ.

“Tất cả đều là lỗi của tôi, tôi không nên hiểu lầm Nghiên Nghiên, tôi… hức.” Nước mắt pha lê rơi trên lòng bàn tay, càng làm cho khuôn mặt của người phụ nữ càng thêm đáng thương.

“Nhưng mà… Hôm đó cậu đã đi đâu thế, nếu không thì dì đã hỏi tớ như vậy.” Cô ấy có vẻ rất lo lắng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Mạc Nghiên, giữa hai lông mày hiện lên vẻ lo lắng.

“Đây không phải là chuyện của cô!” Nụ cười dữ tỡn khiến vẻ mặt Thẩm Vũ trở nên kỳ quái.

"Tại sao ... không phải chuyện của tôi, chúng ta là bạn. Cô nói như thế ... Chẳng lẽ ... Nghiên Nghiên, cậu không về nhà thật sao ... Cậu đi đâu, tớ rất lo lắng cho cậu. Chẳng lẽ… Cậu đã xảy ra cái gì thật sao! Ai nha….. Xin lỗi xin lỗi….. Tôi quá lớn tiếng quấy rầy đến mọi người rồi.” Thật vất vả ngừng nước mắt, không đợi đám người Mạc Nghiên đáp lại, Phương Thiến Tâm không ngừng suy đoán hành tung Mạc Nghiên, nghĩ đến bạn mình lỡ xảy ra chuyện gì không tốt, không khống chế được thanh âm hít vào một hơi, phát hiện chính mình đã quấy rầy đến mọi người vội vàng hơi hơi gật đầu xin lỗi.

“Không phải… cô.” Ngón tay mảnh khảnh của Thẩm Vũ tức giận đến mức chỉ có thể khẽ run lên chỉ vào Phương Thiến Tâm.

Những lời thì thầm liên tục và chỉ tay vào bàn bên cạnh khiến Mạc Nghiên gần như muốn lao tới và tát cho Phương Thiến Tâm một cái thật mạnh, xé nát vẻ mặt đạo đức giả của cô ấy. “Không có chuyện gì xảy ra với tôi cả.” Cô hít một hơi và điều chỉnh lại lá phổi sắp nổ tung của mình.

"Vậy hôm đó sau khi uống rượu xong cậu đã đi đâu thế, không thì sao dì lại hỏi tớ?"

Như muốn hỏi đến cùng, câu hỏi của cô lại một lần nữa khiến mọi người cho rằng Mạc Nghiên là kẻ dối trá, chưa kể cô đi đâu cũng nói điện thoại của cô đã biến mất.

Nhìn cách hỏi dồn dập của Phương Thiến Tâm, không khó để nhận thấy đôi mắt phụ nữ chớp chớp đầy hớn hở và khinh thường. "Tôi ngày đó……"

"Nghiên nhi suýt nữa bị một kẻ vũ phu giả danh bạn trai cô ấy lôi đi, may mắn là tôi đã cứu được cô ấy. Nhưng ... Tôi rất cảm kích người đã bắt bảo bối ngày hôm đó, nếu không tôi sẽ không gặp phải bảo bối của tôi. "

Nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi bên cạnh Mạc Nghiên, dáng vẻ của anh ta rất đáng kinh ngạc, đôi mắt phượng hẹp và dài trông có vẻ quyến rũ, đôi mắt đen và sâu dường như thu hút mọi người. Cử chỉ và bước chân mang theo hơi thở của một vị vua, trong xương cốt của người đàn ông chứa đầy khí chất nguy hiểm, anh ta lười biếng dựa vào lưng ghế, cánh tay vòng qua lưng Mạc Nghiên và áp thân thể mềm mại của anh vào vòng tay của mình, bàn tay to lớn của anh ta áp đầu vào ngực mình, che đi vẻ mặt nhợt nhạt và mỏng manh của người phụ nữ, đôi môi mỏng của cô ấy nhẹ nhàng hôn lên mái tóc dày, đôi mắt như một con đại bàng sắc bén dán chặt vào khuôn mặt cứng đờ của Phương Thiến Tâm.
« Chương TrướcChương Tiếp »