Edit: Blue"Tại sao con không nhìn thấy Dịch? Cha, không phải cha nói điều này có thể thu hút anh ấy sao? Cha là người nói dối." Vương Nhược Thanh ngẩng đầu lên, mím chặt đôi môi đỏ mọng, đôi mày và đôi mắt đầy kiêu ngạo, như thể người nãy ốm không phải là cô ấy.
Chủ tịch Vương lấy khăn tay ra, trên mặt rưng rưng nước mắt nói: "Không nghĩ tới Tư Đồ Dịch không mắc lừa, cha đã nghĩ cách để con câu dẫn anh ta, chỉ cần câu dẫn được cả đời liền không lo ăn mặc.”
"Phiền chết đi được, lúc trước ông nội cứu ông nội của Dịch, tại sao ông ấy định ra hôn ước cho con với Dịch."
"Ông nội con quá mức trung thành, cũng không tiện nói. Bây giờ hai vị lão tổ tông đã chết, cha trước mặt hắn cũng chỉ có thể than vãn vài câu, hắn cũng coi như báo ân cứu mạng mà làm một vài điều."
"Không bằng tới ..." Nhìn vào gương sau, thấy hai cha con nhà họ Vương không ngừng thì thầm, với ánh mắt thỏa mãn và gian trá.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
“Này con, con đang ở đâu? ... Mẹ hiểu rồi, con vào trước ăn cơm đi, lát nữa mẹ sẽ đến.” Nghe giọng nói ngọt ngào quyến rũ từ đầu dây bên kia, Tư Đồ Dịch nhíu mày, sau đó nghe thấy tiếng người phụ nữ.
... Đây không phải là Mộc Trạch Uyên sao ... Mẹ của Mộc Trạch Uyên là một quý tộc châu Âu, từ nhỏ bà đã ăn món Âu, sau khi đến kinh đô, bà mới phát hiện ra không cửa hàng nào hợp khẩu vị bà nên bà đã tự đầu tư mở ra nhà hàng này.Nhưng không ngờ lại thu hút được nhiều người đến.
Người đàn ông đi xuống tầng hầm trong khi suy nghĩ, lái xe đến điểm đến của mình trên một chiếc Mercedes trầm trọng và hướng nội.
“Chúng ta vào trước đi, tý hắn sẽ tới.” Mạc Nghiên cười nhìn lại hai người.
"Nghiên Nghiên! Là Nghiên Nghiên!"
Thanh âm quen thuộc khiến nụ cười của Mạc Nghiên đông cứng lại, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, tay hơi cong lên thành hình nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt mềm mại, kiềm chế du͙© vọиɠ bước tới tát một cái tát. Có thể thấy người phụ nữ tức giận như thế nào.
"Là cô! Tại sao cô lại ở đây?" Trầm Vũ không khách khí, ánh mắt đầy mất kiên nhẫn.
“Đến đây dùng bữa tối à, để tôi giới thiệu với cô, đây là nhị thiếu gia của Long gia, Long Khanh Phong.” Sợi voan màu vàng tôn lên dáng người uyển chuyển của nữ nhân, Phương Thiến Tâm mỉm cười lay lay cánh tay rắn chắc của nam nhân.
"Tôi là Long Khanh Phong." Nhìn vài người tùy tiện gật đầu với mình, không muốn giới thiệu, Long Khanh Phong trong mắt nhanh chóng lóe lên một tia tàn nhẫn cùng u ám, nhưng hắn lập tức trở nên đơn giản đáng yêu.
“Sao chúng ta không cùng nhau ngồi ăn đi.” Bàn tay nhỏ bé vỗ về, Phương Thiến Tâm đột nhiên lên tiếng, dáng vẻ dễ chịu ngọt ngào khiến những vị khách đang chờ đều nhìn thẳng.
“Không được, như vậy sẽ có chút phiền phức” Mạc Nghiên từ chối, tinh xảo gương mặt giờ phút này làm nữ nhân có vẻ lãnh ngạo không mang theo một tia độ ấm.
“Không có việc gì, vừa vặn giám đốc cửa hàng này là bạn của tôi, nói với cô ấy một chút là được.” Không đợi Mạc Nghiên mấy người phản ứng, Long Khanh Phong liền cúi đầu gọi điện thoại.” Được rồi, cô ấy đã sắp xếp giúp chúng ta rồi.”
Nhận ra rằng Mạc Nghiên muốn nói lại, Phương Thiến Tâm bỗng mếu khóc, vẻ ngoài đáng thương của cô ấy đã thu hút sự chú ý của mọi người. "Nghiên Nghiên ... Nghiên Nghiên không muốn cùng em ăn cơm sao ... Hic ... chúng ta rõ ràng có quan hệ tốt như vậy ... Nghiên Nghiên, có chuyện gì sao ... Trước đây chị không phải như vậy..." . "
Nhận được sự lên án mạnh mẽ từ xung quanh, Mạc Nghiên nén lại sự nóng nảy và cáu kỉnh trong lòng. "Tôi còn có một người bạn nữa ... nên không tiện lắm..."
“Đừng lo lắng, Khanh Phong sẽ lo liệu, chúng ta gặp mặt tán gẫu. Ha ha, em Nghiên Nghiên là tốt nhất.” Nói xong không đợi mấy người từ chối, sung sướиɠ mà lắc lắc cánh tay Long Khanh Phong lượn lờ dẫn đầu mọi người.
Thẩm Vũ tức giận nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh mai, quay đầu trừng mắt nhìn Mạc Nghiên. "Mau để Tư Đồ Dịch đến chỉnh người phụ nữ giả tạo kia đi.”
Lòng bàn tay to vuốt ve tóc Thẩm Vũ, Lâm Dịch Phong thấp giọng an ủi nữ nhân. "Đừng tức giận!"
“Anh ấy đang tới, vậy chúng ta vào trước đi.” Vẻ không hài lòng của Mạc Nghiên lộ ra với đôi môi hơi mím lại, cô cúi đầu gửi lại tin nhắn cho Tư Đồ Dịch biết chỗ ngồi của họ.