Chương 71: Tôi là bác sĩ

Edit: Blue

"Nhân tiện, Nghiên Nghiên, tối nay chúng ta cùng nhau đến nhà hàng mới mở nhé. Tớ muốn ăn món đó từ lâu. Thường không đặt trước được chỗ. Lần này, A Phong đã đặt được chỗ cho gia đình anh ấy, nhưng bị dư ra 4 chỗ, cậu hỏi xem Tư Đồ tiên sinh có muốn ăn cùng chúng ta không. Hihi...”

“Được!” Tư Đồ Dịch hài lòng gật đầu. Hai người bạn này thật tốt, có thể hỗ trợ tác hợp anh cùng bảo bối, có thể cho bọn họ ở chung với bảo bối nhiều hơn, như vậy bảo bối mới có thể nhanh chóng mở cửa trái tim với mình.

Mạc Nghiên liếc lại Tư Đồ Dịch, nhưng nhận được một nụ cười từ người đàn ông.

Thẩm Vũ xem sự tương tác giữa hai người mà không khỏi cảm thấy vui mừng cho Nghiên Nghiên, cô nhìn bạn mình đã đợi Long Ngạo Thiên nhiều năm như vậy, đợi cho đến khi cô ấy miễn cưỡng từ bỏ, may mắn thay, cô ấy mới từ từ buông bỏ tình cảm của cô ấy dành cho Long Ngạo Thiên.

Âm thanh ding-dong giòn giã thu hút sự chú ý của mọi người đến Tư Đồ Dịch, nhìn thấy người đàn ông cúi đầu lướt qua màn hình, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt đen dày trông sắc bén khác thường, một lúc lâu sau, anh ta mới ngẩng đầu lên và mỉm cười. “Mọi người cứ đi trước đi, tôi sẽ liên lạc với Nghiên Nhi tới sau.” Anh đứng dậy vén tay áo xuống, cúi đầu ấn lên trán Mạc Nghiên một nụ hôn như chuồn chuồn.

Nhìn Tư Đồ Dịch đi xa cho đến nhìn không thấy thân ảnh, Thẩm Vũ lúc này mới thở hắt ra"Thật là kinh khủng, trên người anh ta truyền đến một cổ cảm giác áp bách làm tơ cũng không dám hô một hơi, cảm giác Tư Đồ Dịch không đơn thuần chỉ là chỉ là bác sĩ mà thôi, Nghiên Nghiên cậu không biết bối cảnh nhà anh ta sao?”

“Hừm… không rõ ràng lắm.” Ngay khi Mạc Nghiên muốn nói về lai lịch của người đàn ông đó, cô lập tức thay đổi ánh mắt khi nhận được ánh mắt của Lâm Dịch Phong, nhìn Thẩm Vũ với vẻ mặt nghi ngờ, Mạc Nghiên nhanh chóng tránh mắt cô ấy đi. “Không phải là đi ăn sao, chúng ta đi thôi.” Anh tiến lên kéo tay Thẩm Vũ, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại có chút tức giận.

“Tạm thời tha cho cậu” Nhéo nhẹ làn da của Nghiên, Thẩm Vũ hài lòng gật đầu nhìn vết đỏ bỏng trên gò má trắng nõn của Mạc Nghiên.

Lúc này trong phòng làm việc, Tư Đồ Dịch dựa vào lưng ghế, nhắm mắt suy tư, nhíu mày có thể biết được tâm trạng của anh lúc này rất khó chịu. Ngón tay thon dài gõ vào bàn phát tiếng “gõ” giòn giã. Đột nhiên, tiếng chuông leng reng vang lên khiến người đàn ông dừng động tác tay lại, và môi anh ta khẽ mở. "Tốt nhất là điều quan trọng."

"Tư Đồ tiên sinh, tôi thực sự xin lỗi. Con gái của gia đình ông Vương lại bị ốm và đang đòi gặp tiên sinh. Cô ấy nói rằng nếu không thể gặp ông, cô ấy sẽ nhảy lầu."

“Xem ra tôi cần đổi trợ lý.” Ngón tay thon dài không ngừng ấn vào giữa hai lông mày, giọng điệu cáu kỉnh.

“Trước… Tiên sinh….. Thực xin lỗi, tôi không nên tự tiện làm chủ.”

“Tư Đồ tiên sinh, làm ơn ngài tới xem nữ nhi của tôi một chút đi.” Nghe ông Vương càu nhàu bên tai, Tư Đồ Dịch dường như phát điên. “Tiếp tục uống thuốc đã kê lần trước, nếu uống xong sẽ để trợ lý giao cho. Anh Vương nên một vừa hai phải.” Đầu bên kia chưa kịp trả lời, anh đã cúp điện thoại.

Một hoặc hai lần là chấp nhận được, nhiều quá sẽ không tốt .......

Đôi mắt đen tối sầm lại, đôi môi mím chặt từ từ thả lỏng gợi lên một đường vòng cung kỳ quặc.

"Tôi xin lỗi, nếu thuốc hết, tôi sẽ gửi đến nhà cô lần nữa. Cô hãy về nghỉ ngơi trước đi." Nhìn thấy ông Vương đang rơi nước mắt đỡ Vương tiểu thư đang ốm yếu lên xe, tôi không đành lòng, người đàn ông thở dài bất lực.