Chương 70: Lâm Dịch Phong

Edit: Blue

"Mà này, anh bây giờ đang làm gì vậy? Tôi xin lỗi ... đột ngột quá." Thẩm Vũ nhanh chóng nói thẳng, nhận ra mình có chút lỗ mãng, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương tỏ vẻ xin lỗi.

“Không sao đâu, tôi là bác sĩ, ở nhiều lĩnh vực khác nhau.” Anh nhấp một ngụm trà, hương thơm ngào ngạt thật sảng khoái.

Cách cư xử và lời nói của người đàn ông này khiến Lâm Dịch Phong đoán được, ngoài ra, họ Tư Đồ hầu như không được nhắc đến, chỉ trong một buổi họp mặt gia đình, anh nghe thế hệ lớn tuổi nói rằng có năm người đứng sau đế đô nắm quyền. Anh nhớ rằng một trong những nhà lãnh đạo về mảng y tế là Tư Đồ gia. "Mạo muội hỏi một chút, anh có phải đang làm việc ở bệnh viện Bắc Kinh không?"

“Không nhất định, đa phần là giúp người quen khám bệnh.” Nhìn vẻ mặt của Lâm Dịch Phong hiện lên vẻ kinh ngạc, ánh mắt Tư Đồ Dật hơi lóe lên. Bạn thân của bảo bối rất tinh ý, ngẫu nhiên lộ ra vài chữ cũng hiểu được chính mình. Dường như gia đình vẫn cho anh biết thân phận của anh, nếu không đám con nhà giàu bình thường cũng không biết tên, nhưng đáng tiếc lại gặp phải một số thất bại trong chuyện tình cảm, rõ ràng là Trầm Vũ vẫn chưa để ý đến tình cảm của anh.

“Sao vậy?” Thẩm Vũ nhìn Lâm Dịch Phong nghi hoặc “Không sao.” Lòng bàn tay to xoa xoa mái tóc mềm mại của nữ nhân, trong mắt tràn đầy bất lực mà cưng chiều.

Nếu em không biết cũng không sao, tốt hơn là em không nên dính dáng sâu đến thế lực này, để không bị mắc kẹt và không thể thoát ra ngoài. Nhưng sao Mạc Nghiên lại có thể chọc đến người này ... Anh là đàn ông nên hiểu được rõ ràng Tư Đồ Dịch chưa yêu Mạc Nghiên, nhưng anh ấy rất quan tâm đến cô ấy, nhưng khi một người trở nên quan tâm đến người phụ nữ đó, sẽ chỉ lún sâu hơn và sâu hơn ...

Nhưng quên đi, đây là chuyện của hai người bọn họ, xem ra Mạc Nghiên vẫn chưa thích anh ta, chỉ hy vọng cô có thể bảo vệ tốt tâm chính mình không dễ dàng giao đi, rốt cuộc người nam nhân này muốn cái gì dạng nữ nhân đều có, càng đừng nói thế lực anh ta có thể lay động toàn bộ y giới.

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Thẩm Vũ, Mạc Nghiên cảm thấy vừa may vừa buồn cho chính mình. Sự ngây thơ của Thẩm Vũ thật sự khiến bản thân muốn bảo cô ấy, cô không đành lòng để cô ấy tiếp xúc với mặt tối nào đó. Tôi đã từng giống như Thẩm Vũ , mỗi ngày chỉ cần làm nũng tùy hứng liền tốt, nào biết gặp phải này thay đổi nhân sinh sự tình, bất quá may mắn bên cạnh vẫn là có thân nhân cùng bằng hữu làm bạn.

“Nghiên nhi, có chuyện gì vậy?” Cơn đau từ thắt lưng của cô ấy đánh thức cảm xúc của Mạc Nghiên. Đối với bản thân, Mạc Nghiên như được khai sáng, phiền muộn bấy lâu nay biến mất, nhếch lên nụ cười quyến rũ, trong tay bưng một nửa trà hoa hồng đến trước mặt nam nhân. "Không sao, của anh đây."

Sự thay đổi trong hơi thở của người phụ nữ làm cho Tư Đồ Dịch siết chặt vòng tay, ánh mắt anh ấy hiện lên sự quan tâm mãnh liệt. Cầm lấy tách trà trong tay người phụ nữ và uống cạn, vị béo ngậy ngọt ngào lập tức tác động vào vị giác khiến người đàn ông nhíu mày, nhìn người trong tay mình nheo mắt thành trăng lưỡi liềm như một trò đùa, Tư Đồ Dịch không khỏi cảm thấy vô cùng bất lực, đặt cốc của người phụ nữ xuống và uống trà một lần nữa.

Lâm Dịch Phong kinh ngạc nhìn thái độ của người đàn ông đối với Mạc Nghiên, trong lòng người đàn ông này có vẻ như Mạc Nghiên rất khác, bằng không, theo thân phận được săn đón, anh ta làm sao có thể chấp nhận trò đùa này mà không tức giận.