Chương 67: Tòa nhà Hoàng Gia

Edit: Dĩm

“Tốt hơn chút nào chưa?” Vừa mở mắt đã thấy hai người đang lo lắng nhìn mình, Mạc Nghiên khẽ gật đầu, cầm lấy cốc nước trong tay Tư Đồ Dịch. "Đã có chuyện gì với tôi thế...?"

“Em bị sốt, hôm nay ở đây nghỉ ngơi đi, Dịch sẽ bồi em.” Đầu óc choáng váng khiến người phụ nữ cau mày, nhưng khuôn mặt quyến rũ lúc này lại tái nhợt đến đáng thương. “Tôi muốn về nhà. Hôm nay chắc là giờ của tôi.” Cố gắng gượng dậy khỏi giường, thân thể mềm mại như muốn ngã về phía trước .

“Em đi về sẽ bị ba mẹ nhìn thấy, hiện tại em còn đang sốt,em cho rằng chúng ta có thể để cho em trở về sao?” Ngực rộng ôm lấy người trong tay, giọng nói trầm trầm khiến Mạc Nghiên có chút sợ.

“Điện thoại của tôi thì sao?” Nhìn thấy vẻ mặt kiên nghị của người phụ nữ, anh thỏa hiệp đưa điện thoại cho cô. Cô hạ tóc xuống, nhắn nhủ người nhà hôm nay sẽ không về nữa, nên ngoan ngoãn để người đàn ông đắp chăn bông cho. Mạc Nghiên chậm rãi nhắm mắt.

“Cô à, chúng ta tới đây chơi với Nghiên Nghiên.” Giọng nói nhẹ nhàng thanh tú khiến người ta muốn quay đầu nhìn lại xem dáng vẻ của người đó có ngọt ngào như thanh âm hay không.

“Tiểu Vũ, con đến rồi sao, nhưng thật tiếc hiện tại Nghiên Nghiên nhà chúng ta đang ở bên ngoài, muốn tìm nàng chỉ có thể gọi điện thoại hỏi.” Mạnh Hinh xin lỗi đôi nam thanh nữ tú trước mặt

“Vâng, cám ơn dì.” Bộ dạng ngoan ngoãn khiến Mạnh Hinh không khỏi gật đầu.

"Sống ở bên ngoài? Tại sao Nghiên Nghiên lại sống ở bên ngoài?" Nhìn lại Lâm Dịch Phong đang ôm ngực nghi hoặc, cô đầu hơi nghiêng làm cho chiếc cổ trắng như tuyết lộ ra một đường cong quyến rũ. “Em có thể gọi cô ấy.” Lòng bàn tay to xoa nhẹ lên mái tóc bồng bềnh, cái chạm nhẹ vừa đủ khiến người phụ nữ nheo lại đôi mắt đẹp hạnh phúc.

“Đừng đυ.ng vào tóc em, nó sẽ rối đấy.” Đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, liếc mắt nhìn người đàn ông, vẻ mặt nam nhân toát lên vẻ cưng chiều Thẩm Vũ, khiến cô cảm thấy ngọt ngào.

“ Reng reng..."

Cô vươn bàn tay trắng nõn, mảnh khảnh từ trong chăn bông ra, mò đến chỗ chuông kêu.

“Nghiên Nghiên, chúng ta ra ngoài chơi đi.” Tiếng nói mạnh mẽ như ánh nắng khiến Mạc Nghiên giật mình. “Hả?” Mạc Nghiên đáp lại một cách mơ hồ và thản nhiên khi nhận được cuộc gọi trong lúc nửa mơ nửa tỉnh.

"Vậy tớ sẽ đến chỗ cậu, cậu đang ở nơi nào?"

"Hả? ... Tớ đang ở trên tầng cao nhất của ... Tòa nhà Hoàng đế ...." Một cơn buồn ngủ ập đến, và tôi quên mất mình đã nói gì.

"Này! Này! Nghiên Nghiên, cậu đang ngủ sao?" Thẩm Vũ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động đang bị treo với đôi mắt to như chuông.

Tòa nhà Hoàng Gia...... Thường thì sẽ không cho người khác thuê .... Lâm Dịch Phong trầm mặc suy nghĩ. “A Phong, đi thôi.” Bàn tay mềm mại lay động người đàn ông thu hồi suy nghĩ, Lâm Dịch Phong nắm trái tay nhỏ bé, miệng nở nụ cười không che giấu. “Tại sao lại dắt tay em?” Nhìn vẻ mặt khó hiểu, anh không khỏi thở dài.

“Anh sợ em đi lạc, chúng ta đi tìm Mạc Nghiên trước.” Lâm Dịch Phong đứng đắn giải thích cho cô gái ngốc nghếch, vội vàng nhét cô vào trong xe không đợi cô phản ứng.

“Vậy là Mạc Nghiên đang ở trong tòa nhà Hoàng gia?” Anh kéo chủ đề về Mạc Nghiên để đánh lạc hướng sự chú ý của Thẩm Vũ, đồng thời siết chặt lấy lòng bàn tay mềm mại của anh một cách không cẩn thận. “Ừ… nhưng giọng của Nghiên Nghiên có vẻ yếu ớt, không hiểu sao.” Đôi môi đỏ mọng, cô không ngừng suy nghĩ về những gì đã xảy ra với bạn mình. Điều này làm cho ánh mắt Lâm Dịch Phong thoáng qua vẻ khó chịu, nhưng lại nhanh chóng tiêu tan, chơi đùa với bàn tay trắng nõn của cô.

Woo ..... Thiếu gia của chúng ta cuối cùng cũng nắm lấy tay cô Thẩm Vũ, nhìn thấy thiếu gia theo đuổi nhiều năm như vậy cũng không bắt được, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy. Quản gia bí mật nhìn Lâm Dịch Phong siết chặt tay Thẩm Vũ qua gương chiếu hậu, giống như nhìn thấy thiếu gia đang ra hiệu với mình.