Edit: Dĩm
"Chết tiệt ..." Nhạc chuông nhanh chóng đánh thức Tư Đồ Dịch từ nửa đêm, mặt không chút cảm xúc khi được kết nối, nhanh chóng đứng dậy thay quần áo, cầm lấy chìa khóa xe, đạp ga hết cỡ vội vã đi về phía Tòa nhà Hoàng gia.
Khi bước vào phòng, anh thấy một người đàn ông vội vàng lấy khăn ướt lau trán cho người phụ nữ. “Đi lấy bộ y tế của tôi, đừng có chen vào đây.” Khuôn mặt xanh xao của Tư Đồ Dịch khiến Tiêu Mục Thần cảm thấy có chút nguy hiểm, anh xoay người ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh.
Khuôn mặt tái nhợt hơi đỏ lên vì sốt cao, đôi mày cau lại có thể biết người phụ nữ khó chịu đến mức nào, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lại trợn tròn mi rồi khẽ thở dài. “Ngồi xa hơn nữa” tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông phía sau, tiêm thuốc vào trong cơ thể người phụ nữ, nhìn tiếng thở chậm rãi kia, thân thể rã rời, căng thẳng.
"Làm sao có ngươi không sấy tóc cho cô ấy sau khi tắm? Nếu cô ấy ngủ thϊếp đi, sao ko sấy tóc cho cô ấy? Nếu không muốn sấy, thì ít nhất cũng phải lau khô một nửa chứ. Anh chỉ nghĩ đến việc làʍ t̠ìиɦ với bảo bối thôi, căn bản anh không quan tâm đến bảo bối. Nhìn xem, sao anh có thể mặc mỗi chiếc sơ mi cho cô ấy chứ.” Một tràng chửi bới thoát ra từ miệng Tư Đồ, không phù hợp với vẻ ngoài lãnh đạm của anh ấy và rõ ràng anh ấy như biến thành người khác.
Nghe theo lời của Tư Đồ Dịch, Tiêu Mục Thần cúi đầu xuống, như một đứa trẻ làm điều gì sai trái bị người lớn mắng, anh không dám quay lại, khi cái miệng khô khốc của người đàn ông dừng lại, Tiêu Mục Thần mới dám rời khỏi người đàn ông một cách lặng lẽ . Rõ ràng là rất tồi tệ. Biểu cảm, Tư Đồ Dịch cảm thấy bất bình và thương cho bảo bối của mình. "Vậy chuyện gì đã xảy ra với bảo bối thế?"
“Tôi đã tiêm thuốc hạ sốt cho bé con rồi” Tiêu Mục Thần trợn mắt giả bộ đáng thương, cúi đầu bắt đầu thu dọn đống đồ lộn xộn. "Tôi sẽ đưa đứa bé đi tắm trước, anh lo thu dọn giường của mình đi."
Quấn chiếc chăn bông quanh cơ thể nhẹ nhàng của cô, bế cô lên và bước sang phòng bên cạnh. Áo sơ mi mỏng manh của Mạc Nghiên đã ướt đẫm mồ hôi, anh ném chiếc áo sơ mi đã cởi xuống sàn, thân thể trắng nõn in đầy vết đỏ không khó nhìn ra nam nhân ham muốn bao nhiêu, anh vặn vòi nước rửa sạch bụi bẩn trên người phụ nữ, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào chiếc lưỡi đỏ mọng trong khuôn miệng hơi hé mở, anh cúi đầu hôn lên khuôn mặt đỏ bừng.
Khi anh bước ra khỏi phòng tắm, tức giận nhìn Tiêu Mục Thần đang ngồi trên giường của anh ấy. "Cái gì?"
"Hôm nay là tôi ..." Giọng điệu bất bình khiến Tư Đồ Dịch cảm thấy như mình đang bắt nạt anh ta, bất đắc dĩ đem Mộ Ngôn đang ngủ vùi vào lòng Tiêu Mục Thần, lấy máy sấy tóc trong tủ ra đưa cho người đàn ông, sau đó ngồi xuống ghế sofa xem người đàn ông lúng túng sấy tóc.
Điều chỉnh cho Mạc Nghiên một tư thế thoải mái, nhẹ nhàng sấy khô tóc, đột nhiên người trong tay anh khẽ run lên, khiến Tiêu Mục Thần không khỏi căng thẳng, xác nhận người phụ nữ vẫn ngủ say liền tăng tốc. “Để cô ấy ngủ với tôi.” Nói xong, anh bước vào phòng dành cho khách.
Nhìn thấy Tư Đồ Dịch rời đi, Tiêu Mục Thần bỏ đi vẻ mặt đau khổ và đáng thương, mỉm cười như con cáo đã thành công đạt được mục đích. Vuốt nhẹ mái tóc trên trán người phụ nữ và đặt một nụ hôn, anh ôm người phụ nữ vào lòng và hài lòng nhắm mắt.