Edit: DĩmChiếc xe chạy chậm khiến Mạc Nghiên buồn ngủ,nhìn người phụ nữ gật gà gật gù, người đàn ông không khỏi bật cười. "Em ngủ trước đi, đến nơi tôi sẽ gọi em."
Xe chậm rãi đi vào bãi đậu xe ngầm của tòa nhà, khuôn mặt yên bình đang ngủ say bên cạnh khiến Tiêu Mục Thần mỉm cười đầy ẩn ý,
mái tóc mềm mại ôm sát khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi khẽ hở, hô hấp đều đều khiến người đàn ông muốn hôn lên đôi môi ấy. Với khuôn miệng nhỏ nhắn quyến rũ đó và mùi thơm thoang thoảng của phụ nữ phảng phất trong xe khiến người đàn ông say mê.
Cởϊ áσ khoác ngoài và phủ lên người người phụ nữ, nhẹ nhàng ôm cô ấy, để cô ấy dựa thoải mái trong vòng tay của mình, nhanh chóng và vững vàng bước vào thang máy, ấn tầng trên cùng, đặt người phụ nữ lên giường và lặng lẽ đóng cửa và quay đi.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
“Nghe nói hôm nay anh gặp công chúa nhà họ Mạc?” Âu Dương Vũ nhướng mày nhìn người đàn ông đang trầm ngâm.
“Chà… nhưng dường như cô ấy đã thay đổi, cô ấy không còn quấn lấy tôi như trước nữa.” Nhớ lại chuyện phát sinh vào buổi trưa.
“Như vậy khá không tốt, cậu đang lo lắng rất nhiều.” Lăng Tử Phong rất khó hiểu. “Không có gì.” Long Ngạo Thiên cười thầm, nghĩ Mạc Nghiên rất khác trước, nguyên bản kiêu căng biến mất hoàn toàn, thay vào đó là lạnh lùng cao quý, đồng thời lại rất trưởng thành và biết kiềm chế, đây là mặt mà anh chưa từng thấy ở cô trước đây. Điều đó khiến anh nảy lên du͙© vọиɠ.
“Mọi người đang nói về chị Nghiên sao?” Trên đầu vang lên tiếng nói thanh thoát, Diệp Linh hưởng thụ ánh mắt của người đàn ông đang nhìn mình.
“Chị Nghiên… phốc.” Âu Dương Triệt cười tủm tỉm, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ lúc trước trang điểm kỹ càng, có vẻ già hơn Diệp Linh một chút.
"Sao cô lại cười? Hôm nay tôi trò chuyện với chị Nghiên. Cô ấy thật tốt, tôi thích cô ấy." Nhìn thấy Diệp Linh ngưỡng mộ Mạc Nghiên, anh cảm thấy có chút không đành lòng, lo lắng cô sẽ gặp nguy hiểm, tuy rằng Mạc Nghiên nói rằng cô không thích Ngạo Thiên, nhưng không chắc cô có phải hay không chỉ là dục tình cố túng. “Bảo bối vẫn phải chú ý.” Nhìn Diệp Linh nghi hoặc nhìn mấy người, liền cảm thấy bất đắc dĩ, lúc trước thích cô là bởi vì cô đơn thuần, tính chính mình mệt mỏi một chút bảo vệ tốt cho cô, đừng để cô tiếp xúc quá nhiều với mặt tối.
"Nhưng ... Chị Nghiên có vẻ không thích tôi ... Có phải vì chị nghĩ rằng tôi đã cướp mất Ngạo Thiên đi không? Huhu, tôi thực xin lỗi chị Nghiên." Diệp linh ủ rũ cúi đầu không ngừng hồi tưởng, từng giọt nước mắt dọc theo gương mặt chậm rãi rơi xuống, cái này làm cho mấy nam nhân thập phần khẩn trương cùng lo lắng, tiến lên nhẹ ôm nữ nhân không ngừng an ủi. Đồng thời, những người đàn ông cũng cảnh giác với những lời nói của Diệp Linh. Giả vờ tỏ ra không quan tâm, thực ra thì cô ấy vẫn còn yêu Ngạo Thiên. Sau đó vào buổi trưa gặp được hai người họ thân mật nên tỏ ra ghen tị với Ngạo Thiên và bảo bối. "Bé con đừng khóc, không phải do em đâu, không cần quan tâm Mạc Nghiên đang nghĩ gì, ngoan nào."
Trong mắt Long Ngạo Thiên lóe lên một tia nghi hoặc, giữa trưa, thái độ Mạc Nghiên khiến khiến anh cảm thấy xa cách, hiển nhiên muốn cùng chính mình vạch rõ quan hệ, nhưng bảo bối làm sao cảm thấy Mạc Nghiên còn thích mình vì vậy mới đố kỵ với bảo bối? Ba người kia đã lâu không gặp, cũng không biết nàng trở nên như thế nào, nhưng từ lời kể của bảo bối, bọn họ vẫn sẽ cho rằng Mạc Nghiên không thay đổi.
“Ngạo Thiên, anh đang nghĩ gì vậy?” Âu Dương Triệt huých vào người đàn ông nãy giờ không nói gì, vẻ mặt lo lắng mãnh liệt khiến người đàn ông cười tủm tỉm. "Tôi không sao, vừa rồi tôi đột nhiên thất thần." Xem ra phải quan sát cả bảo bối nữa.