Edit: DĩmMạc Nghiên trút bỏ sự lo lắng khi nghe những lời của người đàn ông, nhưng đồng thời cô ấy trở nên tức giận với lời nói của người đàn ông.
"Sao anh có thể ... làm loại chuyện này ở nơi công cộng ..." Mạc Nghiên tức giận buộc tội người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì tức giận của cô đặc biệt hấp dẫn. “Như vậy đi ra ngoài được rồi.” Giọng nói trầm ấm tràn đầy du͙© vọиɠ trêu chọc cô, chỉ bỏ qua khi thấy cô sắp khóc.
“Tôi muốn chỉnh lại trang phục.” Nhìn vẻ mặt kiên quyết không hài lòng của Mạc Nghiên , trong mắt ẩn hiện dấu vết khẩn cầu, Tiêu Mục Thần khẽ thở dài một tiếng rồi trở về phòng làm việc, để người phụ nữ trong phòng ngủ chỉnh trang lại quần áo.
Trở lại phòng làm việc nhặt hồ sơ, môi hơi câu lên nhất thời nghĩ đến nữ nhân ôn nhu, hận không thể xông vào đè Mộ Ngôn lên giường.
"Cốc cốc..."
"Mời vào."
"Anh Tiêu, tôi đã sa thải nữ nhân viên kia rồi. Hôm nay anh có cần đặt bữa trưa không?" Trợ lý Jason hơi cúi đầu, nhận thấy thư ký Mạc không có ở văn phòng nên rất tò mò, nhưng cũng không nói nhiều. .
“Không cần, lát nữa tôi với thư ký Mạc ra ngoài ăn, anh đi ra ngoài trước đi.” Nói rồi anh để trợ lý rời đi, mất công bảo bối bị nhìn thấy lại xấu hổ và giận dữ không muốn để ý tới anh.
Lúc trợ lý vừa đóng cửa rời đi, cửa phòng ngủ bị Mạc Nghiên đẩy ra. “Có người vừa mới vào?” Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc hỏi người đàn ông đang nhìn xuống báo cáo một cách nghiêm túc.
“Không có.” Hai tay đan chặt ngón tay trước mặt, Tiêu Mục Thần ngẩng đầu nhìn mỹ nữ, câu trả lời bình tĩnh mà ôn hòa của Tiêu Mục Thần khiến Mạc Nghiên yên tâm. “Nhân tiện, buổi trưa tôi ra ngoài ăn cơm. Em có thể đặt bàn trước được không.” Người phụ nữ chưa kịp trả lời đã cúi đầu tiếp tục xem lại tài liệu.
Biết rằng tôi muốn từ chối cũng vô ích, tôi chỉ có thể tiếp tục sắp xếp tài liệu cuộc họp của ngày hôm qua để tránh nam nhân này động dục đột ngột và không thể hoàn thành công việc hôm nay, nộp từng dữ liệu cuộc họp của người giám sát và viết ra những vấn đề quan trọng xong, lúc này Mạc Nghiên mới nhẹ nhàng thở ra .
“Đi thôi.” Sau khi đợi người phụ nữ làm xong công việc phức tạp, Tiêu Mục Thần nắm lấy áo khoác trên lưng ghế, ra hiệu cho người phụ nữ theo kịp. Nghe thấy tiếng bước chân hơi lộn xộn cho thấy anh ta quá nhanh, vì vậy anh ta lặng lẽ điều chỉnh nhịp điệu.
Bỏ qua những ánh mắt mơ hồ nhìn về phía mình, Mạc Nghiên chậm rãi đi theo sau người đàn ông này.
Ngay khi hai người rời đi, cả văn phòng bắt đầu xôn xao bàn luận. "Cô ấy là ai? Tại sao Tiêu tổng luôn mang cô ấy đi làm? Còn Nhã tỷ và những người khác lại bị chủ tịch sa thải."
"Nhưng điều đó không sao. Mỗi khi tôi thấy những người trước mặt mình diễu võ dương oai, tôi nóng lòng muốn bóp chết họ."
"Tôi biết cô ấy là ai. Cô ấy là thiên kim tiểu thư nhà họ Mạc. Cô ấy vừa giải trừ hôn sự với Long gia."
"Vừa mới giải trừ hôn ước, lập tức đến gặp chủ tịch của chúng ta. Có lẽ là có âm mưu." Giọng điệu chua ngoa khiến người ta cảm thấy khó chịu.
“Không muốn nhận lương sao, còn không mau làm việc đi.” Nhìn đến văn phòng đông đúc, Jason cau mày mắng vài cái, xoay người trở lại chỗ ngồi tiếp tục làm việc.
Chiếc xe thể thao từ từ dừng lại trước một tòa nhà cổ kính, khoác tay Mạc Nghiên rồi bước vào nhà hàng sang trọng. Bức tường đầy những bức phù điêu chi tiết cho thấy nghệ thuật chạm khắc của người này là tuyệt vời, và khả năng cách âm tuyệt vời giữa các phòng bảo vệ sự riêng tư của khách hàng, có thể thấy khách hầu như là những người thuộc tầng lớp thượng lưu có ngoại hình ưa nhìn. “Đưa em đến tầng yên tĩnh nhất nhé.” Mùi thơm cơ thể của người đàn ông giàu phảng phất bên mũi, đôi mắt đen sâu thẳm tập trung nhìn vào bản thân, Mạc Nghiên nhẹ nhàng gật đầu.
“Nghiên Nghiên?” Giọng nói quen thuộc khiến Mạc Nghiên quay đầu lại