Editor: Dâu
"Bảo bối... Nghiên Nghiên dậy đi ... Đừng ngủ nữa ..." Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai, Mạc Nghiên nhìn người phụ nữ dịu dàng với đôi mắt ngái ngủ, bàn tay mềm ôm eo bà đem đầu vùi vào trong lòng ngực hơi cọ.
"Mẹ…"
"Thích làm nũng như đứa trẻ… Được rồi… Mau tắm rửa đi, Tiêu gia đang đợi chúng ta, mẹ đi xuống trước." Nghe được lời của Mạnh Hinh, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tái lại, cô lo lắng bị phát hiện, ngay lập tức cúi đầu xuống, giả vờ buồn ngủ.
Kéo lê cơ thể vẫn còn mệt mỏi đứng dưới vòi hoa sen, hưởng thụ nước nóng dội vào người, bỗng nhiên lại nhớ đến đêm hoan ái hôm qua, cô hoảng sợ tìm xem trên người còn có dấu vết hay không, xác định không có dấu vết mới yên tâm tắm rửa rồi mặc quần áo mẹ Mạc đã chuẩn bị.
Mạc Nghiên nhắm mắt hít một hơi thật sâu như để tiếp thêm sức mạnh cho bản thân, cô đặt tay lên tay vịn cầu thang và chầm chậm bước xuống lầu, cô mặc một chiếc váy màu trắng như tuyết để tôn lên thân hình đầy mê hoặc của mình. Chiếc váy được điểm xuyết một số ngọc trai, đem làn da trắng như mỡ dê càng thêm trắng, đôi chân thon đi giày thấp màu trắng, khuôn mặt thanh tú không chút trang điểm thu hút sự chú ý của mọi người.
Một vài ánh mắt bí mật và tham lam dán chặt vào hình dáng yêu kiều của Mạc Nghiên, cơ thể cảm giác được bỗng run lên, nhanh chóng chạy tới chỗ ba mẹ Mạc:"Ba, mẹ." Cô rúc người vào lòng mẹ, vòng tay ấm áp quen thuộc khiến nỗi ủy khuất nổi lên trong lòng.
Đột nhiên cảm giác được nhiệt độ trong nhà đột ngột giảm xuống, Mạnh Hinh ngẩng đầu nhìn vài người đàn ông, sau đó nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Mạc Nghiên: "Được rồi, đừng làm nũng."
Như có dã thú đuổi theo, nhìn cô gái bay vào vòng tay của bà để làm nũng, trong lòng mấy người đàn ông ấy tràn ngập một nỗi khó chịu và phiền muộn nặng nề, khẽ gật đầu.
Mạc Nghiên đứng dậy ngồi cạnh mẹ Mạc, Tiêu Mục Thần và ba Mạc ngồi ở ghế chủ vị đối mặt với nhau, bốn người còn lại ngồi vào ghế trống. Chiếc bàn dài sang trọng bằng đá cẩm thạch bày đầy những thức ăn xa xỉ, thỉnh thoảng vang lên âm thanh dao nĩa va chạm.
"Mạc tổng, cứ làm những gì vừa nói về vụ hợp tác của chúng ta." Ngón tay mảnh khảnh của Tiêu Mục Thần đặt tước ngực, đôi mắt đen sâu thẳm kiêu ngạo và quý phái, đôi môi mỏng khẽ câu lên đường nét lạnh lùng càng thêm tà khí.
"Nhân tiện,tôi giớ thiệu một chút về những người bạn thân của tôi, Cung Kỳ Diệp, Mộc Trạch Uyên, Tư Đồ Dịch và Diệp Hàn Ngự. Nếu Mạc tổng gặp bất kỳ vấn đề nào không thể giải quyết, có thể tìm họ."
"Được rồi, cảm ơn ngài." Mạc Vũ Hạo khẽ gật đầu. Nam nhân trước mặt ông chỉ chừng 30 tuổi, khí thế không thua chính mình, thậm chí còn có thể áp đảo ông, ngay cả bốn nam nhân kia cũng không dễ chọc vào, tuy rằng khí thế bá vương đã hơi thu liễm, nhưng vẫn khiến cho ông phải kiêng nể.
Có một giọng nói tinh tế vang lên trong im lặng: "Ba, con muốn đến công ty thực tập." Hàm răng khẽ cắn cánh môi anh đào, Mạc Nhan khẩn cầu mở to đôi mắt ngây thơ.
"Có thể, tại sao đột nhiên muốn đi?" Mạc Vũ Hạo rất vui khi biết con gái muốn đi thực tập, nhưng ông cũng rất ngạc nhiên.
"Vì con đã tốt nghiệp nên con phải hiểu rõ điều kiện hoạt động của công ty rồi mới giúp ba sau này. Nhưng ba, con không muốn làm thực tập ở công ty nhà mình, người trong công ty sẽ không dám cho con làm vì ngại thân phận của con, cho nên con sẽ không có cơ hội rèn giũa được."
Như hiểu được suy nghĩ của ba Mạc, thái độ kiên quyết của Mạc Nhan khiến ông không thể từ chối.
"Một khi đã vậy, tiểu thư có thể đến thực tập trong công ty của tôi." Trên môi người đàn ông đang nói còn dính chút rượu vang đỏ, dưới ánh đèn trông rất mê hoặc.
Nhìn thấy Mạc Nghiên đối với ý kiến của Tiêu Mục Thần không có ý phản đối, ông khẽ thở dài: "Được rồi, nhưng đừng gây phiền cho Tiêu tổng."
"Vâng, vâng, thưa cha mẹ. Con muốn ở bên ngoài trong thời gian thực tập. Dù sao con cũng đã trưởng thành và phải trau dồi tính tự lập." Mạc Nghiên cười rạng rỡ, làm ba mẹ Mạc vừa cười vừa tức giận.
"Vậy thì mẹ sẽ giúp con tìm chỗ ở." Bàn tay tinh tế vuốt ve mái tóc mềm mại, sự cưng chiều thể hiện rất rõ trước mặt mọi người.
"Vừa vặn Diệp có bán một tòa nhà, tiểu thư có thể sống ở đó. Tình cờ là gần công ty. Tòa nhà có các biện pháp an ninh nghiêm ngặt, vì vậy ngài không cần lo lắng về sự an toàn của tiểu thư." Như thể đột nhiên nghĩ đến điều đó, đề nghị của Tiêu Mục Thần khiến ba mẹ Mạc vô cùng vui mừng nhưng đồng thời họ cũng ngửi thấy có gì đó không ổn.
"Xét cho cùng, chúng ta là mối quan hệ hợp tác. Vừa vặn công ty thiếu người, tiểu thư có thể vào thực tập. Bên cạnh đó, vấn đề an toàn cũng rất quan trọng."
"Vậy được rồi, cảm ơn Tiêu tổng và Cung thiếu. Đứa nhỏ được hai chúng tôi chiều chuộng một chút, còn nhờ Tiêu tổng chiếu cố nhiều." Mạc Vũ Hạo mỉm cười nhìn Tiêu Mục Thần, giọng điệu đầy cưng chiều khi nói về con gái bảo bối.
"Ngài yên tâm."
Âm thanh từ tính sâu đậm bao quanh bên tai Mạc Nghiên, cô hạ mắt nhìn lên, nở nụ cười rạng rỡ, toàn thân ưu nhã quý khí làm người ta nhìn không chớp mắt.
"Cảm ơn anh, Tiêu tổng."