Màn đêm buông xuống, từng chiếc xe sang chạy vào lâu đài cổ thời Trung cổ, ánh đèn lộng lẫy ở trong đêm đen nâng lên một mảnh huy hoàng, phong cách Châu Âu xa hoa, càng chứng tỏ rằng nơi đây không phải chỗ tầm thường.
Ăn uống linh đình, âm nhạc du dương từ bình phong sau truyền đến tổ hợp thành một bức tranh vẽ vàng son.
Lễ phục dạ hội màu vàng nhạt bao bọc lấy dáng người quyến rũ của Mạc Nghiên, da trắng nhưu tuyết, trang sức xa xỉ, đôi mắt sóng nước lóng lánh nhìn thẳng về phía Mạc Vũ Hạo cùng Mạnh Hinh, thần thái nhìn như thả lỏng nhưng ngón tay lại lặng lẽ bấu víu làn váy trốn tránh ánh mắt người khác.
“Tới.” Mộc Trạch Uyên từ lầu 3 trong phòng cửa sổ sát đất vừa xem toàn bộ đại sảnh, nhìn thấy vợ chồng Mạc gia, phía sau là người con gái quyến rũ, mắt xanh hiện lên một tia ánh sáng, nhìn những người đàn ông ở trong yến hội từng đôi mắt nhìn chằm chằm người con gái có dáng người xinh đẹp liền hận không thể đào đôi mắt bọn họ ra.
“Ta trước đi xuống.” Cung Kỳ Diệp tay cầm một ly rượu chậm rãi xuống lầu.
“Mạc tổng, Mạc phu nhân ngài khỏe không, thật đáng tiếc chúng ta không có cách nào trở thành thông gia.” Ngữ khí Long Nghiễm Hạo mang theo tiếc hận.
“Không có việc gì, sy nghĩ của bọn trẻ vẫn là quan trọng nhất.” Mạc Vũ Hạo sủng nịch nhìn con gái bảo bối bên cạnh.
“Đúng rồi, đây là con trai thứ hai của tôi Long Khanh Phong, cùng tuổi với con gái nhà ông.” Tựa hồ đột nhiên nghĩ đến con trai nhà mình si mê Mạc Nghiên hồi lâu, Long Nghiễm Hạo nhân cơ hội giới thiệu làm cho bọn họ có cơ hội ở bên nhau.
“Con trai ông không tồi.” Nhìn Long Khanh Phong thẹn thùng mỉm cười, Mạc Vũ Hạo hơi gật đầu nhưng thái độ cũng không có thập phần nóng bỏng.
"Chúng ta nên để người trẻ tuổi trò chuyện đi, haha!" Long Nghiễm Hạo làm bộ như không có phát hiện thái độ của Mạc Vũ Hạo. Ông ta chủ động đề nghị để con trai mình và Mạc Nghiên lén tâm sự.
"Haha, thật ngượng ngùng, con gái tôi có chút thẹn thùng." Nhìn con gái nhà mình nháy mắt, Mạc Vũ Hạo liền hiểu con gái ông không muốn ở một mình cùng với người khác.
Đột nhiên, đám người đang sôi nổi rẽ ra hai bên nhường một con đường nhỏ, chỉ thấy một người đàn ông mặc quần áo quân trong cộng với áo khoác lông dê màu xanh đen bao vây lấy dáng người cao lớn của hắn, hắn từ từ nện bước mạnh mẽ mang theo cảm giác áp bách vô hình đi tới chỗ Mạc Vũ Hạo.
“Mạc tổng.” Rõ ràng lời nói mang theo lễ độ, nhưng ngữ khí lại không có bất luận ngữ kính gì phảng phất chỉ là ngang hàng.
“Ngài là?” Mạc Vũ Hạo nghi hoặc nhìn người đàn ông tuấn mĩ trước mắt, bởi vì năm người bọn họ không thích xuất hiện ở ánh đèn, bởi vậy hiếm khi có người nhìn thấy bọn họ.
"Cung Kỳ Diệp, rất vui được gặp ông. Mục Thần có chút chuyện nên tí nữa mới đến, hắn nói nếu có chỗ nào chiều đãi không chu toàn thì thỉnh thứ lỗi." Hắn giống như chỉ là tới truyền lời thay cho Tiêu Mục Thần, thấy Long Khanh Phong mang theo biểu tình si mê nhìn Mạc Nghiên, đáy mắt hắn xẹt qua sự hung ác cộng thêm không vui rồi sau đó khôi phục lại biểu tình đạm mạc và tiếp tục nói chuyện phiếm với Mạc Vũ Hạo, đến nỗi Long Nghiêm Hạo bên cạnh luôn đáp lời muốn nói chuyện thì ánh mắt hắn lại khinh thường đặt trên người ông ta.
………Cung Kỳ Diệp…... Nhớ kỹ tên của tôi…....
Nghe thấy người đàn ông nói ra tên của hắn, phảng phất trong lòng Mạc Nghiên hộp Pandora được mở ra, cô không muốn nhớ tới thống khổ cuồn cuộn hiện lên trong đầu, nguyên bản khuôn mặt nhỏ hồng nhuận nháy mắt biến trắng bệch, tay nhỏ khẽ kéo vạt áo Mạc Vũ Hạo nói nhỏ. “Ba ba, con đi WC, các ngươi cứ nói chuyện.” Nói xong, xoay người nhanh chóng rời đi.
Nhìn con gái nhà mình nhanh chóng rời đi, Mạc Vũ Hạo cùng Mạnh Hinh có chút lo lắng mà trao đổi ánh mắt, lại ngại người đàn ông có thân phận tôn quý mà không có cách nào rời đi.
"Con gái đều có lúc bất tiện, đừng lo lắng." Giống như biết được ý nghĩ của Mạc Vũ Hạo và Mạnh Hinh, Cung Kỳ Diệp mở miệng an ủi.
Nhìn cô hoảng loạn xoay người rời đi, trong lòng vừa lòng gật đầu biết cô cũng không có quên hắn, đương nhìn mảng lưng da trắng như tuyết bại lộ ở trước mặt mọi người, hai tròng mắt gắt gao co rụt lại xẹt qua nguy hiểm, hận không thể cởϊ áσ lông dê xông lên trước che khuất da thịt như mỡ dê. Nhìn hình bóng quen thuộc đi theo sau lưng cô liền muốn đuổi theo đi lên, mà ngặt nỗi phải tiếp tục cùng Mạc Vũ Hạo cùng Mạnh Hinh nói chuyện phiếm, đến nỗi khách khứa muốn tiến lên đáp chuyện với hắn đều sợ khuôn mặt lạnh băng không dám tiến lại gần.