Ghi chú rõ:” Mạc Nghiên” chỉ nguyên chủ trước khi bị xuyên qua
“Mạc Nghiên… Thực xin lỗi…. Làm cô gặp những chuyện này…”
Ai…. Là ai đang nói chuyện… Chung quanh một mảnh hắc ám, giống như đang lạc vào động tối đen, hoàn cảnh lạnh băng làm người ta cảm thấy trái tim băng giá cùng sợ hãi.
“Tôi ở chỗ này.” Trong bóng đêm một đạo ánh sáng chậm rãi đi vào.
“Ngươi là… Chủ nhân của thân thể này… Ngươi phải trở về thân thể này sao?” Mạc Nghiên ngơ ngác mà nhìn người trước mặt cùng cô giống nhau.
"Mạc Nghiên" lắc đầu cúi người ôm lấy cơ thể của Mạc Nghiên rồi nói nhỏ. "Không phải như vậy tôi đã chết, đúng lúc cô xuyên vào thân thể tôi.....tuy rằng lúc đầu tôi rất tức giận vì cô đã chiếm đoạt thân thể tôi nhưng...đây là sự thật không thể cứu vãn. Mà tôi được biết từ trong trí nhớ của cô....kỳ thậy tôi chỉ là một nhân vật trong quyển tiểu thuyết nữ phụ văn.....mà kết cục của tôi và ba mẹ tôi đều sẽ rất bi kịch đúng không?".Nhìn Mạc Nghiên cúi đầu không nói. "Mạc Nghiên" liền biết ký ức trong đầu cô ấy về truyện đó đều là sự thật.
"Vậy.....cô có thể hứa với tôi là cô sẽ chăm sóc ba mẹ tôi thật tốt và sẽ viết lại kết cục cho cả nhà chúng tôi được hay không? Tôi rất xin lỗi vì chuyện cô bị cường bạo....cô vốn đã qua đời ở thế giới thực...hãy xem như đây là cơ hội sống lại lần thứ hai của cô....đừng dễ dàng từ bỏ cuộc sống của mình." "Mạc Nghiên" nói lời xin lỗi nhìn hai tròng mắt vô thần của Mạc Nghiên.
"Thế....cô còn thích Long Ngạo Thiên sao?" Đột nhiên, Mạc Nghiên ngẩng đầu nhìn chủ nhân của thân thể này và hỏi.
"Ngạo Thiên ư.....tôi tốn nhiều thời gian như vậy....cũng không thể làm anh ấy thích mình.....xem ra là anh ấy không có chút tình cảm nào với tôi.....thật đúng là vất vả cho anh ấy vì vẫn luôn phải chịu đựng tôi. Kết cục của tiểu thuyết là anh ấy sẽ vì cô gái kia mà đối với tôi như vậy.....được thôi nếu chính tôi tìm người cường bạo cô gái kia....thì thật đúng là tôi có vấn đề.....dù sao anh ấy cũng không yêu tôi, tôi cũng đã chết. Nghiên Nghiên cô yên tâm đi...tôi đã từ bỏ Long Ngạo Thiên rồi.....mặc kệ như thế nào thỳ người nhà của tôi mới quan trọng nhất! Xin cô hãy thay tôi bảo vệ ba mẹ thật tốt, đừng đẻ người khác tuỳ tiện khi dễ họ"
“Như vậy… Cảm ơn… Cảm ơn cô, Mạc Nghiên.” Thấp người hôn lên trán Mạc Nghiên, xoay người chậm rãi hướng trong bóng đêm một mảnh chùm tia sáng phát ra, thân ảnh chậm rãi đi xa.
Ngốc nghếch nhìn giường màn màu hoa hồng, lúc này mới phát hiện chính mình nằm ở trên giường, trong đầu đối với Long Ngạo Thiên cảm tình lưu lại đã theo “Mạc Nghiên” đi xa hoàn toàn biến mất, đem gối ôm màu hồng phấn bên cạnh nhét vào trong ngực ngơ ngác ngồi, đầu óc trống rỗng không biết nghĩ cái gì, gió nhẹ xuyên qua cửa sổ thổi qua thân hình đơn bạc của Mạc Nghiên, người hạ sốt mà đổ mồ hôi đầm đìa, chậm rãi đứng dậy đi vào phòng tắm, ý đồ tẩy đi một thân dơ bẩn cùng thống khổ.
Hơi nước mông lung tràn ngập, thân hình quyến rũ đứng dưới vòi hoa sen để những giọt nước tuỳ ý rơi xuống người, vừa nhắm mắt lại thì hình ảnh của "Mạc Nghiên" nói những lời kia với mình hiện lên, đôi mắt cô hơi rũ xuống, môi đỏ hé mở " Tôi đáp ứng với cô.... sẽ bảo vệ ba mẹ bình an...." Hồi lâu sau, Mạc Nghiên mặc áo ngủ vào rồi lại lần nữa đi đến giường và ngồi xuống ôm chiếc gối vào trong lòng ngực giống như một cô bé không có cảm giác an toàn khiến người ta vừa thương vừa xót, đầu cô hương ra ngoài nhìn chằm chằm phương xa.
“Xành xạch”
Nghe được âm thanh mở cửa, thân mình khẽ run lên, lại phát hiện là thân ảnh của mẹ liền buông lỏng tâm tình một lần nữa phát ngốc nhìn vách tường.
“Nghiên Nghiên, sao không có đem đầu tóc làm khô? Như vậy sẽ cảm mạo.” Nhìn nhà mình bảo bối tùy ý để bọt nước một giọt một giọt rơi trên giường đệm, liền nôn nóng lấy khăn lông lau tóc con gái, sợ làm đau cô nên đôi tay nhẹ nhàng chà lau sợi tóc, chờ bay đi chút hơi liền dùng máy sấy sấy khô, phòng ngừa bảo bối lại lần nữa cảm mạo phát sốt.
Bàn tay nóng hừng hực cùng với ấm áp ở trên mặt chính mình di chuyển, Mạc Nghiên lại buồn ngủ hơi hơi ngủ gà ngủ gật, mơ hồ cảm giác được tay mẹ đem cô ấn đến trong ngực khẽ hôn, rồi sau đó dùng chăn gắt gao bọc lấy mình rồi lặng lẽ rời đi.