Editor: Sunn_t
“Vừa mới hỏi qua, Phương Thiến Tâm nói có đưa con gái về nhà, còn nhận được điện thoại co gái, ngươi bên này tiến triển như thế nào?”
“Không ccó tiến triển, ngươi trước nghỉ ngơi mới có sức lực, ta chờ một chút tin tức” nhéo nhéo mũi, mùi hương cà phê làm Mạc Vũ Hạo có thêm một chút tinh thần
“Hảo, có bất luận tiến triển gì kêu ta.” Đôi tay trắng nõn đặt ở trên cổ nam nhân bóp vai.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Ánh mặt trời chiếu sáng cả phòng rực rỡ, giường lớn rộng mở giường có hai thân hình nằm, Mạnh Hinh hơi chau mày chậm rãi trợn mắt, nhìn con gái bên cạnh mới cảm thấy một tia yên tâm, cúi đầu khẽ hôn, nhíu chặt mày sau đứng dậy ra cửa.
Mạc Nghiên hơi mở hai mắt mờ mịt nhìn chằm chằm giường màu hoa hồng, chỗ tư mật cảm giác đau đớn làm cô biết này không phải một giấc mộng, nước mắt từng viên từ hốc mắt rơi ra, đêm đó điên cuồng hoan ái từng màn ở trong óc hiện lên, bỗng nhiên nghe được ngoài cửa tiếng bước chân càng ngày càng gần, hoảng sợ mà cuộn tròn một đoàn nhìn chằm chằm của.
“Xành xạch”
“Không có việc gì…. Không có việc gì…. Mẹ ở đây.” Nhìn con gái giống như một con thú nhỏ bị chấn kinh, mắt đen mang theo hoảng khủng kịch liệt mà co rút lại, gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt, theo chính mình về phía trước Mạc Nghiên liền hướng mép giường ngồi xuống, chỉ có thể tại chỗ không ngừng an ủi làm con gái hoãn lại cảm xúc.
“A a…. Tránh ra….” Nhìn con gái tinh thần có hơi chút căng thẳng, Mạnh Hinh tiến lên đem cô ôm trong ngực, không nghĩ tới cô bắt đầu mãnh liệt giãy giụa, mang theo hoảng sợ phảng phất không nhận ra chính mình.
“Ngoan, là mẹ nha, không nhận ra mẹ sao, không có việc gì, con đã an toàn” nhìn con gái không ngừng chống cự trong ngực mình, nước mắt không chịu khống chế một giọt một giọt rơi xuống làm khuôn mặt Mạc Nghiên kinh sợ.
Không biết qua bao lâu, trong ngực thân hình không hề chống cự, ngược lại đem đầu vùi vào hương vị quen thuộc, tay nhỏ gắt gao giữ chặt quần áo sợ hãi nàng sẽ vứt bỏ chính mình.” Mẹ… Mẹ… Ô ô….”
“Nghiên Nghiên ta đây…. Mẹ đây…. Đừng sợ, mẹ sẽ ở bên con, hảo ngoan hảo ngoan, đều không có việc gì.” Không ngừng ở bên tai Mạc Nghiên ôn nhu nói nhỏ duy trì tinh thần, từng nhẹ lưng bảo bối, giống như trở lại khi còn nhỏ con gái ở trong ngực mình ủy khuất mà khóc lóc cầu an ủi.
Không biết là bởi vì mỏi mệt vẫn là bởi vì đã hòa hoãn cảm xúc, Mạc Nghiên ở trong ngực mẹ nhắm mắt lại, khóe mắt tẩm nước mắt không ngừng khóc nức nở, tay nhỏ vẫn là khẩn bắt lấy quần áo bà không buông.
Sợ hãi đánh thức con gái thật vất vả mới ngủ, nước mắt mới vừa trào ra hốc mắt liền bị lau đi, cắn chặt môi không dám nức nở, nhìn Mạc Vũ Hạo chậm rãi đi hướng chính mình, cúi đầu lau từng giọt nước mắt, giống như chuồn chuồn lướt hôn lên trán con gái, ngực rộng ôm chặt hai người than hình nhỏ xinh, cho các nàng cảm giác an toàn.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
“Tra được là ai hạ dược sao?” Mộc Trạch Uyên ngồi ngay ngắn sô pha, cánh tay trái lười biếng dựa vào Italy sô pha bọc da thượng, tay phải bưng lên một ly rượu mạnh, hơi nhướng mày nhìn còn lại tuấn mỹ nam nhân.
“Là con gái nhà họ Phương, Phương Thiến Tâm.” Tiêu Mục Thần lãnh ngạo lay động hạ ly trung rượu mạnh, đen đặc như mực trong mắt dạng mãn đối hết thảy người cùng sự tuyệt đối khống chế.
“Gõ gõ…”
Tây trang phẳng phiu hắc y nam nhân đi vào ghế lô hướng về năm người hơi hơi khom lưng, đãi nam nhân ý bảo mới chậm rãi nói ra chính mình ý đồ đến.
“Boss, chúng ta phát hiện có người đang ở tra tư liệu Điện Phủ” căng chặt gương mặt mang theo túc sát hơi thở, chỉ chờ nam nhân hạ phân phó.
“Ai?” Cung Kỳ Diệp vẫn như cũ ăn mặc quân trang, đoan chính ngồi ở sô pha, không giận tự uy khí thế mang theo áp bách xem hắc y nam nhân.
“Là gia chủ Mạc gia, Mạc Vũ Hạo.”
“Nga! Không cần, để cho hắn tra. Nhưng là số liệu cũng đừng tiết lộ ra ngoài.” Tư Đồ Dịch híp lại hai mắt nhấp chặt môi ôm ngực mệnh lệnh nói.
“Vâng!” Hắc y nam nhân hơi hơi gật đầu xoay người rời đi. Trước kia chỉ cần có người tưởng điều tra Điện Phủ, người kia không phải lưu lạc thành bùn chính là nhìn không tới mặt trời của ngày mai, tuy rằng đáy lòng mang theo nghi hoặc nhưng như cũ chiếu Boss nhóm mệnh lệnh đi làm, rốt cuộc bọn họ mới là lão bản sau lưng Điện Phủ.