Editor: Sunn_t
Bóng đêm dần đổ xuống che lấp vạn vật, gió nhẹ nhàng thổi quá cửa sổ phía trước, một người con gái nằm ở trên giường lớn màu hoa hồng, mồ hôi trong suốt chảy lưu đến hai bên má, người sốt cao mà ửng hồng khuôn mặt nhỏ khiến người khác thương tiếc, cánh tay trắng nõn cắm kim truyền một túi nước, nam bác sĩ tuổi trung niên khi thì đẩy mí mắt, khi thì quan sát phản ứng cô gái, khẽ lắc đầu thở dài.
“Bác sĩ Trần, con gái nhà chúng ta thân thể như thế nào?”
“Mạc phu nhân ta thực xin lỗi, cô chủ trước mắt tinh thần không thực ổn định, tốt nhất thường xuyên ở bên người nàng, mặt khác ta khê chút thuốc nhớ rõ uống đúng hạn.” Bác sĩ Trần ngữ khí mang trầm trọng dặn dò, ai, một thiếu nữ đang độ thanh xuân như hoa nở cư nhiên gặp sự việc tàn nhẫn như vậy.
“Ô ô… Con gái mẹ… Con gái mẹ….” Mạnh Hinh bi thương muốn chết vuốt ve khuôn mặt Mạc Nghiên tái nhợt, thật lâu sau, đáy mắt mang theo kiên nghị cùng phẫn nộ, khẽ hôn lên trán con gái.
“Tìm được là ai sao?” Không rảnh lo lễ nghi trực tiếp tiến vào thư phòng Mạc Vũ Hạo, nôn nóng không ngừng dò hỏi.
“Hô, còn không có, nhưng Tiểu Vũ bên kia biết được Phương Thiến Tâm nói con gái bởi vì uống say cho nên đưa nó lên xe trở về trước. Hừ, ta lại gọi điện cho bằng hữu điều tra chỗ Điện Phủ, xem có hay không một ít tin tức.” Mạc Vũ Hạo bực bội vuốt qua sợi tóc trên trán, nội tâm tràn ngập phẫn nộ.
“Con gái Phương gia, Phương Thiến Tâm? Kia không phải là bằng hữu tốt của bảo bối, ta đi hỏi rõ ràng quá trình. Còn có ngươi điều tra thời điểm phải chú ý, hiện nay, chưa có người biết địa vị sau lưng Điện Phủ, tránh chọc tới họa sát thân!”
“Đã biết, con gái bảo bối có khỏe không?”
“Uống thuốc xong, bác sĩ Trần nói bảo bối tinh thần có chút không ổn bảo chúng ta nhiều ở bên nàng, ô ô, vì cái gì con gái của ta sẽ phát sinh loại sự tình này.” Nghĩ đến con gái nhà mình còn đang hôn mê, trong lòng hận không thể đem người cường bạo thiên đao vạn quả.
“Sẽ tốt… Hết thảy sẽ tốt…” Mạc Vũ Hạo đứng dậy đem vợ mình ôm vào trong ngực vỗ nhẹ nói nhỏ, không cho bà thấy chính mình khóe mắt lệ quang cùng bi thương, bởi vì hắn là trụ cột trong nhà nha.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
“Tinh tinh tinh…”
Phương Thiến Tâm cúi đầu nhìn màn hình điện thoại không ngừng lóe sáng. Qua Hồi lâu ả ta mới bắt đầu nghe máy, dùng giọng điệu Thiên Trân vô tội nhưng ánh mắt lại hung ác lãnh khốc nhìn thẳng vào vách tường trên nóc giường, bàn tay mềm mại vẽ vòng tròn trong không khí như đang suy nghĩ cái gì.
“Alo Dì ạ, xin hỏi có việc gì sao?”
“Khụ… Thiến Tâm a, dì hỏi cháu, ngày hôm qua có đưa Nghiên Nhi nhà chúng ta lên xe trở về sao?”
“Có a, cháu còn nhận được điện thoại Nghiên Nghiên nói nàng về đến nhà, ân… Cháu đưa nàng lên xe thời điểm là 9 giờ, 10 giờ liền nhận được điện thoại Nghiên Nghiên, dì à, xin hỏi có chuyện gì sao, Nghiên Nghiên có chuyện gì không nha, ngày hôm qua thấy nàng uống như vậy nhiều.”
“Không có việc gì, Nghiên Nghiên đang ở nghỉ ngơi, dì biết rồi, cảm ơn cháu nha!” Treo điện thoại lên, Mạnh Hinh hoài nghi đồng thời lại mang theo nghi hoặc, cho nên Phương Thiến Tâm rốt cuộc có hay không đưa bảo bối lên xe chỉ có thể chờ con gái tỉnh lại hỏi.
Phế vật! Không nghĩ tới tên phế vật kia cư nhiên để Mạc Nghiên chạy, bất quá nghe ý tứ mẹ cô ta, giống như tiện nhân kia vẫn là bị cường bạo, thật cảm tạ người cường bạo nó. Hừ hừ! Cũng là, không uổng công mình từ chợ đen ra số tiền lớn mua xuân dược, đó là đi bệnh viện đều không giải được dược.
Đêm qua sau khi xác nhận tất cả bạn bè đều rời khỏi Điện Phủ, Phương Thiến tâm đã quay lại dùng điện thoại của Mạc Nghiên gọi cho chính cô ta rồi bảo tên kia tùy ý vứt túi xách và điện thoại của Mạc Nghiên trong xó nào đó của Điện Phủ để chế tạo bằng chứng Mạc Nghiên lừa cô ta là đã về đến nhà, kỳ thật lại chạy đi chỗ khác chơi.