Chương 244: Gạt ra một bên

“Làm sao vậy?” Đám người Diệp Hàn Ngự nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tiêu Mục Thần, hơi nghi hoặc một chút.

“A Diệp vừa rồi.......” Tiêu Mục Thần chậm rãi kể l;ại sự việc xuất hiện ở trong phòng. “Cho nên tôi muốn để bọn họ ở một mình một lúc.”

“A! Xem ra cậu đã bị gạt ra một bên, xem nào...... Không phải vừa rồi cậu bồi tiếp Nghiên Nhi sao, hiện tại đổi người nào?” Mộc Trạch Uyên nhướng mày, cánh môi cong lên.

Tiêu Mục Thần mặt không biểu tình, lạnh giọng nói: “Xùy, làm sao có thể, hắn có thông minh như vậy?”

“Có thể lừa được cậu là được! Đổi lại là chúng tôi cũng sẽ trúng kế, cậu cứ chờ nhìn là được.” Tư Đồ Dịch nhấp môi, ngữ khí lành lạnh mở miệng.

Chỉ chốc lát sau, liền gặp Cung Kỳ Diệp nắm tay Mạc Nghiên, từng bước một chậm rãi xuống lầu, thỉnh thoảng còn nói cẩn thận một chút, từ từ sẽ đến.

Giờ phút này, ba người Diệp Hàn Ngự đồng thời nhìn về phía Tiêu Mục Thần ngồi một mình ở trên ghế sofa, mặt mũi tràn đầy viết xem đi! Đáy mắt xen lẫn đồng tình cùng thương hại.

“A, thế nào, trên mặt tôi có cái gì sao?” Mạc Nghiên vừa đi xuống lầu liền thấy các nam nhân đồng thời nhìn cô.

“Không có gì......” Tiêu Mục Thần cười khẽ, hơi lắc đầu nói, đôi mắt vừa vặn cùng Cung Kỳ Diệp đối đầu, chỉ thấy nam nhân chau mày, khóe miệng mang theo khoe khoang cười, một tay ôm eo nữ nhân.

Tiêu MụcThần lập tức chỉ cảm thấy đầu lông mày một trận co quắp, cmn thật khó chịu, vô cùng muốn đem cậu ta hung hăng lên bờ xuống ruộng, vô sỉ! Thế mà lại dùng ám chiêu, thua thiệt hắn còn muốn tìm A Diệp tâm sự, nhưng không nghĩ có thể tại Nghiên Nhi trước mặt hiện ra hắn yêu sâu bao nhiêu đâu, tốt thật ha, nhưng vẫn phải mỉm cười.

“Đúng rồi, Trần tẩu nấu chút đồ ăn, em có muốn ăn không?”

“Không muốn, là nghĩ mập chết tôi sao?” Mạc Nghiên liếc mắt, không cao hứng nói, nhưng thân thể lại tuân theo ý nghĩ đi về phía phòng ăn, nhìn thấy trên bàn bày biện rực rỡ muôn màu đồ ăn, ngực cảm thấy một trận buồn bực, có chút muốn nôn.

Nhìn sắc mặt nữ nhân đột nhiên trắng bệch, Mộc Trạch Uyên biến sắc, đem nữ nhân đỡ ra ngoài, phút chốc, Mạc Nghiên đột nhiên ngừng lại, mắt đen chăm chú nhìn chăm chú trước bàn hộp giấy, chỉ thấy trên đó in hình bánh donut.

“Muốn ăn?” Mộc Trạch Uyên ôn nhu hỏi, thuận tay cầm hộp giấy đưa cô đỡ đến trên ghế sofa phòng khách, lúc này mới mở hộp ra, đem bên trong donut đưa cho nữ nhân.

“Tại sao lại có cái này?” Cung Kỳ Diệp nghi hoặc mà hỏi, nhìn cô ngày càng muốn ăn, một cái lại một cái nuốt vào bụng, lúc này mới thả lỏng trong lòng.

“Trần tẩu nói đây là điểm tâm sau bữa ăn cho Nghiên Nhi, nghe nói gần đây vừa khai trương, đặc biệt xếp hàng đi mua.” Mộc Trạch Uyên dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng cho cô.

“A, may mắn còn có Trần tẩu, nếu không Nghiên Nhi đoán chừng bữa ăn này lại ăn không vô, nhất định phải tăng lương cho chị ấy, thuận tiện để cho người ta mỗi ngày đi mua điểm tâm ngọt của nhà này.”

Vào lúc nuốt xuống cái donut thứ ba, Mạc Nghiên chậm rãi nói: “Được rồi, đã ăn nhiều lắm.......” Nói là nói như vậy, nhưng ánh mắt lại từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm hộp giấy trong ngực Mộc Trạch Uyên, cơ hồ trông mòn con mắt, nam nhân lại cầm cái bánh vị chocolate đưa lên trước.

Mộc Trạch Uyên hình như biết cô cố kỵ thứ gì, mặt không đổi sắc khuyên nhủ: “Không có việc gì, tôi vừa mới trên mạng tra rồi, cái này rất ít calo,nên có thể ăn thêm một cái.”

Mạc Nghiên chớp đôi mắt hạnh, mắt đen chuyển xuống có chút nheo lại, môi đỏ hài lòng cười cười, yên tâm tiếp nhận bánh ăn.

Tư Đồ Dịch dưới đáy lòng thở dài, chính là như vậy! Đến lúc đó Nghiên Nhi lại tức giận một mực cho cô ăn, không còn cách nào khác, bữa ăn chính không thấy ngon miệng, đành phải ăn chút đồ ngọt, chỉ có thể nói mang thai một lần ngốc ba năm, donut làm sao có thể ít calo được, quên đi, lần sau chuẩn bị ít một chút, miễn cho ăn quá nhiều đồ ngọt sẽ có hại cho sức khỏe.