Chương 71

Chẳng bao lâu, con quái vật cản đường chúng tôi rơi xuống đất, và tôi với Enoch đứng đối mặt với nhau.

"Enoch."

Khi tôi gọi anh một lần nữa, một con nhện khổng lồ khác xuất hiện sau lưng anh.

Enoch ngay lập tức quay lưng lại và bước đi khỏi tôi. Khỉ thật.

xì xì-

Eunji, đang trên vai tôi, trườn xuống và quấn cẳng tay tôi. Khi tôi nhìn đứa nhóc đang le lưỡi khi nhìn chằm chằm vào tôi, tôi chợt nhớ đến nội dung của cuốn tiểu thuyết.

–Các quái vật trên đảo đều là những kẻ đối nghịch nhau.

Trong môi trường sống của quái vật sói, không có quái vật nhện, và trong môi trường sống của quái vật nhện, không có quái vật trăn.

Trong số đó, quái vật trăn là những kẻ săn mồi hàng đầu trong chuỗi thức ăn của hòn đảo. Vì vậy, cả quái vật sói và quái vật nhện đều sợ hãi và tránh những con quái vật trăn.

Rõ ràng, có một câu chuyện như vậy trong nguyên tác.

Nếu tôi có thể đánh lạc hướng lũ quái vật dù chỉ trong giây lát, tôi có thể đưa Enoch ra khỏi đám quái vật.

Với khuôn mặt rạng rỡ, tôi nhìn xuống Eunji, người đang nhìn tôi.

Eunji có thực sự là một con trăn non không? Nhưng ngay cả như vậy, không đời nào mà một đứa nhóc nhỏ như vậy có thể gϊếŧ chết con nhện khổng lồ đó.

‘Eunji vẫn còn là một đứa bé.’

Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng tôi quyết định không dùng Eunji làm mồi nhử để đánh lạc hướng lũ quái vật nhện.

Sau đó, Eunji ngước nhìn tôi, nghiêng đầu và khịt mũi với vẻ mặt hơi tức giận - như thể nó không muốn bị đánh giá thấp.

Vì vậy, tôi nhìn cậu nhóc và hỏi, "Ngươi có thể làm được không?"

Eunji gật đầu lia lịa trước câu hỏi của tôi. Sau đó nó trườn xuống đất.

Trong khi đó, những con nhện đang xuất hiện không ngừng, và Kayden, Arthdal

và Diego, những người đang đứng xung quanh tôi như thể hộ tống tôi, trở nên bận rộn đối phó với chúng.

Tôi chạy theo Eunji, người đang lướt nhanh, chộp lấy khẩu súng bắn pháo sáng và vội vã chạy.

Vào lúc đó, năm con quái vật tập trung về phía Enoch, và Eunji, người đang trườn một cách uyển chuyển ở giữa, đứng trước mặt Enoch và nhìn xung quanh.

Sau đó những con quái vật đang di chuyển một cách hung hãn dừng lại.

Tôi đi ngang qua họ và đến gần Enoch, người đang chuẩn bị tấn công con quái vật, và nắm lấy cánh tay của anh.

Trong khi anh nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu, tôi chĩa súng bắn pháo sáng vào lũ quái vật và bóp cò.

bùm! bùm!

Với âm thanh của pháo hoa nổ, những con quái vật tan biến trong không khí. Tôi bế Eunji lên và nói, “Làm tốt lắm. Cảm ơn nhé."

Tôi thở dài và vuốt ve vảy của cậu nhóc vài lần.

"Ta sẽ không để ngươi làm bất cứ điều gì nguy hiểm vào lần sau nữa."

Có vẻ như tôi đã xây dựng một mối dây liên kết với nó mà không hề nhận ra. Khi tôi vuốt ve nó, tôi cảm thấy dễ chịu. Eunji vẫy đuôi, trườn lên tay tôi và choàng qua vai tôi.

Sau đó, tôi kéo cánh tay của Enoch. Nhưng anh thậm chí không nhúc nhích.

"Margaret!"

Giọng nói hoảng hốt của Kayden phát ra ngay bên cạnh tôi. Có vẻ như quái vật đã tụ tập nhiều hơn.

"Đưa thái tử đi khỏi đây!"

Arthdal

hét lên với tôi.

Tôi lại nhìn Enoch khi ba người đàn ông phải vật lộn để đối phó với đám quái vật. Đôi mắt anh mất tập trung và nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi ôm lấy má anh bằng cả hai tay và nhìn thẳng vào mắt anh. Tôi từ từ kéo khuôn mặt của Enoch về phía mình. Mũi tôi ngày càng đến gần anh hơn.

“Enoch. Hãy tỉnh lại."

Đôi mắt vàng của Enoch từ từ rung lên.

Đó là một dấu hiệu tốt. Ít nhất thì anh đã không thúc ép tôi. Nhưng dường như anh vẫn chưa tỉnh lại.

Tôi nói đi nói lại, “Dừng lại. Hãy dừng lại ngay bây giờ."

Ba người đàn ông đang bận rộn chống lại lũ quái vật xung quanh chúng tôi, nhưng tôi cố gắng làm Enoch bình tĩnh lại một cách chuyên chú.

"Không sao cả. Vì vậy, hãy dừng lại ngay bây giờ.”

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt vàng của Enoch và nói thật chắc chắn.

Đôi mắt vàng run rẩy của Enoch từ từ bắt đầu tập trung. Vì vậy, tôi đã thêm một từ nữa, "Dừng lại, Enoch."

Cơn động kinh của Enoch rất nguy hiểm, nhưng nếu có nhiều quái vật như vậy thì nó thực sự hữu ích. Nhưng không phải cho tôi. Bởi vì anh rơi vào tình trạng không chăm sóc bản thân mình chút nào.

Tôi là người duy nhất có thể "kiểm soát" anh, và quá trình kiểm soát rất phức tạp và khó khăn, nhưng tôi không ghét nó.

Đó là một trải nghiệm mới khi có một người cần tôi. Tôi cảm thấy như sự tồn tại của tôi đã được công nhận. Đó là cảm giác mà tôi chưa bao giờ cảm thấy trước đây trong những ngày còn là một người Hàn Quốc.

‘Tuy nhiên, mình muốn anh ta bình phục sau chấn thương.’

Cảm giác được thừa nhận dù sao cũng chỉ là cảm giác thoáng qua. Và tôi không ích kỷ đến mức tận hưởng sự thống khổ của người khác cho thỏa mãn của riêng mình.

“…… Margaret.”

Enoch gọi tôi. Tôi nhìn thẳng vào mặt anh. Sự tập trung trở lại đôi mắt vàng của Enoch.

"Ngài tỉnh táo lại rồi chứ?"

Đôi mắt vàng của anh ấy nhìn tôi mở to như thể ngạc nhiên. Có vẻ như cuối cùng anh cũng đã tỉnh lại.

Tôi gần như mất sức ở chân trước cảm giác nhẹ nhõm đến như một làn sóng.

Nếu Enoch không ôm chặt lấy vòng tay của tôi, tôi sẽ ngã quỵ xuống đất một cách xấu xí.

"Margaret."

Anh gọi tên tôi bằng một giọng trầm.

Rồi anh khẽ cắn môi dưới và nhìn thẳng vào mặt tôi. Vì lý do nào đó, có vẻ như mắt anh đỏ lên và đỏ ngầu. Anh kéo tôi lại và ôm tôi vào lòng.

"Tại sao em lại đến muộn như vậy?"

Một hơi thở ấm áp chạm vào vai tôi.

“Không phải ta đã nói rằng ta không thể sống thiếu em sao? Em đã ở đâu, huh? Đừng bao giờ rời xa ta nữa.”

Anh gục mặt vào vai tôi và càu nhàu. Giọng nói trầm thấp của anh khẽ run lên.

Giọng anh, tưởng như nghẹn lại, thấm đẫm nỗi đau. Anh hít một hơi thật sâu với khuôn mặt của anh vùi vào vai tôi.

“Tôi không cố ý. Và tôi cũng suýt chết. Vì vậy, đừng trách tôi quá nhiều.”

Tôi chu môi dưới ra và đáp lại một cách bất mãn. Enoch ngẩng đầu lên và nhìn tôi một lúc. Sau đó, một cảm giác tội lỗi sâu sắc hiện trên khuôn mặt anh.

"Ta xin lỗi vì ta đã không thể bảo vệ em."

“Giờ thì tôi ổn rồi. Tôi đã còn sống trở lại. Và làm ơn, ngài có thể chăm sóc bản thân mình trước khi chăm sóc cho tôi không?”

Trước lời nói của tôi, Enoch cắn môi với vẻ hoang mang và tránh ánh nhìn của tôi. Có lẽ anh nhớ lại tình trạng của mình vừa lúc nãy.

"Margaret!"

"Đưa thái tử đi khỏi đây!"

Tôi quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói gấp gáp của Kayden.

Kayden, Arthdal

và Diego vẫn bao quanh chúng tôi - như thể để hộ tống chúng tôi - trong khi đối phó với lũ quái vật.

“Enoch, tốt hơn hết là ngài nên đi khỏi đây trước đã. Thật tuyệt nếu quét sạch lũ quái vật vào thời điểm này, nhưng tôi nghĩ điều đó sẽ không thể xảy ra trong ngày hôm nay đâu.”

Trước lời nói của tôi, anh nhìn quanh và tỏ vẻ bối rối.

"Tổng giám mục đâu rồi?"

Trước câu hỏi của tôi, Enoch cau mày và nhìn về hướng những con nhện nhỏ đang tụ tập.

"……Chết tiệt. Hắn liên tục cản đường, vì vậy ta đã giấu hắn sau một tảng đá.”

Tôi giật mình vì câu nói của anh và nhìn vào nơi ánh mắt anh đang hướng về.

“Không thể nào… .., ngài ta đang ở nơi mà lũ nhện tụ tập sao… ..?”

Anh ta gật đầu một cái và nhặt thanh kiếm đánh rơi trên mặt đất. Rồi anh khẽ vung nó. Máu xanh đậm từ lưỡi kiếm nhỏ xuống đất.

"Đó là lỗi của ta. Ta sẽ đưa hắn trở lại.”

“Tôi sẽ đi với ngài. Xin hãy cho phép tôi, thưa Điện hạ.”

Diego, người đang ở đằng xa, nhanh chóng đến gần và cúi đầu về phía Enoch.

“Margaret ……”

Khi Enoch do dự khi nắm tay tôi, Kayden nắm lấy vai tôi từ phía sau và mỉm cười với Enoch.

"Ta sẽ bảo vệ Margaret, đừng lo lắng."

"Ta cũng vậy."

Arthdal

giơ tay và tiến lại với tốc độ nhàn nhã - điều đó không phù hợp với hoàn cảnh - và nhìn Enoch.

“Margaret, hãy đợi ta. Ta sẽ trở lại.”

Tôi gật đầu trước yêu cầu lo lắng của Enoch.

“Ngài biết ưu tiên là cứu Tổng giám mục, đúng không? Đừng lo lắng, tôi sẽ đợi ở đây.”

Enoch nói với Kayden và Arthdal, "Xin hãy chăm sóc em ấy”, và đi vào bầy nhện với Diego.

Rồi những tiếng gầm lớn lần lượt vang lên. Khi chúng tôi ngạc nhiên quay lại, Diego và Enoch đã di chuyển nhanh đến mức không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Ngoài Enoch có sức mạnh phi thường, Diego còn là Chỉ huy Cận vệ trẻ tuổi nhất, nói chính xác là Chỉ huy của các Kị sĩ Vệ binh. Anh ta cũng đủ mạnh để tự mình đối phó với một vài con quái vật.

Trong một thời gian dài, tôi tự hỏi liệu cuộc tàn sát có tiếp tục không, và sau đó khu rừng trở nên yên tĩnh. Như thể một cơn bão quét qua, bãi đất trống bị tàn phá và ngập tràn xác chết của những con quái vật.

Những con quái vật nhện đã bị xóa sổ, làm lu mờ thực tế rằng không thể quét sạch lũ quái vật trong hôm nay.

Qua cơn mưa xanh [1] bị gió thổi bay, có thể nhìn thấy tảng đá nơi Ruzef đang ẩn náu. Người ta nhìn thấy mái tóc màu nước bay sau tảng đá.

[1] Có lẽ là máu quái vật.

Cuối cùng, trận chiến kết thúc và nơi đây trở nên yên tĩnh, và Ruzef, với khuôn mặt tái nhợt, bò ra từ phía sau tảng đá, ôm một thứ gì đó trong tay.

"Đức Tổng giám mục!"

Tôi chạy thẳng về phía anh ta. Ruzef, người đã được Enoch cứu, nhìn tôi ngạc nhiên.

"Tiểu thư Floné!"

Ngay sau đó anh ôm tôi với vẻ mặt như muốn bật khóc.

Ruzef ôm tôi rất chặt, và chỉ một lúc sau mới buông tôi ra.

"Tôi rất vui vì em đã an toàn."

Nước mắt chảy ra từ đôi mắt ngây thơ của Ruzef đang nhìn tôi.