“Eunji? Nó nghe thật kì lạ."
Kayden nói vậy, nhưng Eunji có vẻ thích cái tên đó. Tôi thấy nó vui vẻ dụi người vào chân tôi.
Tuy nhiên, cảm giác của vảy lạnh trên chân tôi vẫn còn rất lạ lẫm.
"Aww!"
Quá bất ngờ, tôi theo phản xạ nâng chân lên khiến Eunji bị hất tung xuống đất.
Tôi đã rất ngạc nhiên và nhấc Eunji lên bằng cả hai tay, mặc dù tôi phải chạm vào vảy của nó.
“Ngươi không sao chứ? Ta xin lỗi. Ta không cố ý. Ta chỉ là ngạc nhiên thôi.”
Đứa nhóc đang nằm trong lòng bàn tay tôi dường như đã ngất đi.
Không có vết thương nào cả, nhưng cậu nhóc đang giả vờ bị bệnh.
“…… tại sao ngươi lại giả vờ ngất xỉu chứ? Ngươi làm ta sợ đấy!"
Nhưng ngay cả sau khi nghe thấy tiếng cằn nhằn, đứa nhóc lại nằm xuống lòng bàn tay tôi với khuôn mặt rạng rỡ.
"Nó thật kì lạ."
Kayden, người đang lặng lẽ quan sát chúng tôi, xoa cằm và hỏi: “Em có hiểu con rắn này đang muốn nói gì không? Ta không biết nó đang làm gì, nhưng có vẻ như em biết.”
Tôi chỉ nhận ra sau khi nghe điều đó. Tôi cảm nhận được cảm xúc của Eunji.
Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt vô cảm của con rắn, làm sao có thể biết nó đang nghĩ gì?
Nhưng giờ đây tôi có thể đoán được cảm xúc của nó ở một mức độ nào đó.
"Ta đoán con quái vật này thực sự đã đánh dấu em rồi."
Mặc cho những lời của Kayden, Eunji vẫn yên bình nằm trong lòng bàn tay tôi.
"Là vậy sao……?"
Trên thực tế, trong tình huống này, không thể có câu trả lời nào khác ngoài giả định của Kayden.
Vì Eunji là một con quái vật đã đánh dấu tôi, nếu nó nhận tôi là chủ nhân của nó, điều đó có nghĩa là nó sẽ không làm tôi bị thương.
Tốt đấy. Tôi hơi tò mò không biết Enoch sẽ nói gì khi gặp cậu nhóc.
"Được rồi, đi thôi."
Tôi bỏ Eunji vào túi váy của mình. Rồi nó thò đầu ra.
Sau khi vỗ túi, tôi hướng về căn chòi với Kayden.
Tôi chắc rằng mọi người đang lo lắng, vì vậy tôi phải nhanh lên.
Nhưng, thật không may, vấn đề nằm ở chỗ khác. Căn chòi đã trở thành một mớ hỗn độn khi chúng tôi đi mất.
15. Hiệu ứng cánh bướm
Tôi trở lại túp lều với Kayden, nhưng không có ai cả.
Trời tối xung quanh vì mặt trời đang lặn và bóng tối đổ trên bầu trời.
"Mọi người đã đi đâu rồi?"
Kayden rút dao găm ra và cầm nó trong tay, di chuyển chậm rãi.
Chúng tôi nhìn vào trong căn chòi nhưng không có ai ở đó.
Có vẻ như họ không định rời đi. Bởi vì trong chòi, hành lý của mỗi người đều nằm rải rác xung quanh. Như thể tất cả mọi người đã rời đi vì công việc khẩn cấp.
Và chính lúc đó.
koo-ooh–!!
Một tiếng gầm lớn vang vọng khắp khu rừng. Tôi và Kayden nhìn mặt nhau, nhìn quanh rồi vội vã rời khỏi căn chòi.
bang!
Một tiếng gầm khác vang lên, và ở đằng xa, tôi có thể nhìn thấy những tán cây đung đưa và cây cối đổ rạp.
Sau đó, những con chim bay trên bầu trời.
"Em nghĩ chuyện gì đang xảy ra ở đó?"
"Hãy cùng kiểm tra nào."
Trước lời tôi nói, Kayden lo lắng gật đầu.
Eunji bị lôi ra khỏi túi của tôi và ngước nhìn tôi một cách đáng thương như thể không muốn bị bỏ rơi.
"Hãy ở đây. Tôi sẽ trở lại ngay."
Tuy nhiên, ngay cả khi tôi nói, nó vẫn quay tròn tại chỗ, thể hiện một cái nhìn buồn bã.
"Ở đó có thể nguy hiểm hơn."
Eunji vẫn đang vặn vẹo và phản đối để được mang đi cùng. Tôi nhìn con giun đất đang trượt dài trên sàn, và đưa tay ra.
"Khi đó, ngươi có chắc là ngươi sẽ không rơi khỏi tay ta không?"
Sau đó, như thể Eunji đã đợi, cậu nhóc trèo lên lòng bàn tay tôi và quấn người quanh cổ tay tôi.
Cảm giác vảy chạm vào da tôi không dễ chịu lắm, nhưng có vẻ như nó sẽ không dễ dàng rơi ra nếu tôi quấn nó quanh cổ tay.
Cuối cùng, tôi quấn Eunji quanh tay mình và nắm lấy hai cây lao đặt ở lối vào túp lều.
Kayden hỏi, "Đó là cái gì?" khi anh lấy cây lao từ tôi và thấy Eunji nhẹ nhàng quấn quanh cổ tay tôi như một món phụ kiện.
"Nó cầu xin được đi theo tôi."
Khi tôi mỉm cười và vẫy cánh tay của tôi, Eunji ngẩng đầu lên như để phản đối rằng cậu nhóc đang chóng mặt.
"Được rồi, được rồi, ta sẽ dừng lại."
Tôi mỉm cười và hạ tay xuống. Và Kayden lắc đầu như thể anh đã nhìn thấy điều gì đó kỳ lạ.
"Dù sao thì, hãy đi thôi."
Theo lời của Kayden, tôi giữ chặt cây lao hơn và cùng anh đi đến nơi phát ra tiếng gầm.
***
Margaret đã biến mất.
Ta đã thực hiện một số trinh sát xung quanh túp lều với Ruzef, nhưng sau khi trở về, Margaret đã không còn thấy đâu.
“Có lẽ cô ấy đi hái nấm. Tôi cũng không thấy Đô đốc”, Ruzef nói.
Ngay lúc đó, Yuanna đang đi xuống từ tầng hai. Enoch sải bước về phía cô.
"Margaret."
"……Vâng?"
Yuanna ngơ ngác nhìn anh.
"Margaret đâu rồi?"
Enoch hỏi lại. Sau đó Yuanna nhìn Ruzef với vẻ mặt hoang mang. Tuy nhiên, Ruzef dường như cũng không biết Margaret đang ở đâu.
"Tôi không biết……"
Cô ta nhìn Enoch với vẻ khó hiểu. Không biết chuyện gì đang thực sự xảy ra, Enoch tức giận thở dài và nhìn quanh túp lều.
“Còn Thái tử Arthdal
và Ngài Diego thì sao? Cô có biết họ ở đâu không?"
Yuanna cau mày khi Enoch hỏi với giọng kiêu ngạo.
"Ngài thật thô lỗ."
"Cứ trả lời câu hỏi đi."
Khuôn mặt của Enoch rất dữ tợn. Anh dường như không quan tâm gì đến những người khác ngoài Margaret.
“Arthdal
đang nghỉ ngơi trên tầng thứ hai. Chỉ huy Diego, tôi không biết– ”
Trước khi Yuanna nói hết lời, Enoch đã quay người. Đó là một thái độ hoàn toàn khác với thường lệ của anh ấy, vì vậy Yuanna chỉ nhìn chằm chằm vào lưng Enoch với vẻ mặt khó hiểu.
Nó cũng giống như ở Đế quốc Langridge, nhưng trên hòn đảo này, Enoch không mất đi hình ảnh là một thành viên của hoàng thất quý tộc. Anh ấy không thân thiện, nhưng anh có cách cư xử tốt.
Tuy nhiên, bây giờ anh đã khác. Anh trông rất lo lắng như thể đã mất lý trí vậy.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Ngay sau đó, Diego bước vào căn chòi. Enoch nhanh chóng đến gần anh ta và hỏi về chỗ của Margaret.
“Tôi đã thấy tiểu thư Floné đi ra ngoài với Đô đốc một lúc trước.”
"Khi nào?"
“Bây giờ nhắc lại, có vẻ như thời gian đã trôi qua khá nhiều. Mặt trời đang lặn …… Điện hạ?”
Enoch đã không nghe Diego đến cuối cùng và rời khỏi căn chòi.
Diego nhìn Yuanna, không biết chuyện gì đang xảy ra. Sau đó, Enoch, lại mở cửa và bước vào, hỏi Diego, "Cô ấy đã đi đâu?"
"Vâng?"
"Ngươi có thấy họ đã đi theo con đường nào không?"
“Tôi thấy họ đi về hướng đó. Tôi đoán họ chỉ ra ngoài để kiếm thức ăn thôi.”
Enoch rời túp lều với một thanh kiếm trên tay và mù mịt đi theo hướng Diego chỉ.
Sau đó Ruzef vội vàng chạy ra ngoài.
“Điện hạ? Điện hạ!”
Tuy nhiên, như thể anh không thể nghe thấy giọng nói của Ruzef, Enoch không ngừng tiến về phía trước.
Trời tối dần, khu rừng cũng tối mịt.
Không có ánh trăng vì cây cao che khuất cả bầu trời. Đó là một tình huống khó khăn để thậm chí là bước tiếp.
"Điện hạ, sẽ rất nguy hiểm nếu đi sâu hơn nữa."
Ruzef nhìn quanh với vẻ mặt lo lắng và theo sát Enoch. Anh rất lo lắng rằng một con quái vật có thể xuất hiện.
Nhưng Enoch vẫn không dừng bước.
Cuối cùng, họ ra khỏi rừng và đến mép vách đá. Dưới ánh trăng, một cảnh tượng thực sự kinh hoàng hiện ra.
"Ugh!"
Ruzef tìm thấy một con nhện khổng lồ chết ngay trước vách đá và gục xuống tại chỗ.
Có một mùi hôi thối kinh khủng nên anh ta bịt mũi và lùi lại.
Ngoài ra, có một số xác nhện nhỏ hơn xung quanh con nhện khổng lồ.
Enoch, người đang lặng lẽ nhìn xung quanh như để nắm bắt tình hình, nhanh chóng rút một thứ gì đó ra từ dưới chân của con nhện.
“Đó không phải là túi của tiểu thư Floné sao?”
Ruzef hỏi với vẻ mặt khó hiểu. Nhìn xuống chiếc túi trên tay, Enoch cứng người.
"……là nó."
Sau một lúc, Enoch trả lời câu hỏi của Ruzef.
Ruzef từ từ đến gần Enoch, nhìn lướt qua con nhện chết. Và anh ta xem xét cẩn thận chiếc túi.
"Tôi có thể kiểm tra nó không?"
Enoch không trả lời và chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc túi trên tay.
Ruzef nhận lấy chiếc túi từ tay anh và kiểm tra cẩn thận.
Trong đó có một cuốn sổ ghi chép, đạn pháo sáng và một vài loại thuốc thiết yếu.
Thật kỳ lạ, công cụ ma thuật hình cầu mà Margaret sử dụng để tấn công quái vật gọi là bom lửa và súng bắn pháo sáng đều không thấy đâu.
Đối với bom lửa, chúng chỉ sử dụng được một lần. Nhìn thấy những con nhện đã chết, có lẽ chúng đã được sử dụng.
Vậy, súng bắn pháo sáng và Margaret đâu rồi? Và Đô đốc Kayden đã biến mất ở đâu?
"Hai người đã biến mất ở đâu sau khi bỏ lại cái này ở đây chứ?"
Enoch không nói lời nào mặc dù nghe Ruzef đang lẩm bẩm.
Anh trông khá hơn khi anh mất kiên nhẫn chỉ vừa lúc nãy. Ít nhất, anh ấy đã cho thấy anh cảm thấy như thế nào.
Nhưng bây giờ, không ai biết anh đang nghĩ gì. Anh dường như không có bất kỳ cảm xúc nào, giống như một vật vô tri vô giác không thể cảm nhận được gì.