Chương 65: Nguy kịch

Brad cố gắng ngăn sự dằn vặt của Adam lại, nhưng rồi ông lại nhận được tin từ cửa Tây của Trịnh Tử Mặc. Nghe xong, ông ngỡ ngàng: “Gì cơ?”

...

“Tiểu Huyên....không, không..”

Khắp người Giang Cẩn Huyên đều là máu. Gương mặt xinh đẹp của cô trở nên nhợt nhạt, hơi thở cũng yếu dần đi. L*иg ngực của Trịnh Tử Mặc như co thắt lại, anh đau khổ van xin:

“Tiểu Huyên, xin em....”

Giang Cẩn Huyên từ từ mở mắt, tay run rẩy nắm chặt lấy bàn tay anh: “Em đã nói mà...Em sẽ bảo vệ anh...” – Nói rồi cô lịm đi.

“Không...Không” – Tử Mặc bàng hoàng, anh rơi vào hoảng loạn và sụp đổ.

....

Bệnh viện...

Y tá Sarah chạy vội ra xe cấp cứu để đưa bệnh nhân vào. Cửa xe vừa mở ra, cô đã tái mặt, tay ôm miệng: “Bác...bác sĩ Giang?”

Sarah nhanh chóng cùng bác sĩ trong bệnh viện đẩy Giang Cẩn Huyên vào phòng phẫu thuật.

Trịnh Tử Mặc đứng chết lặng ở ngoài cửa. Anh nghe loáng thoáng vài câu của bác sĩ: “Cô ấy bị bắn vào phần ngực!...Tràn dịch màng phổi rồi!...Lấy ống nội khí quản, chuẩn bị phòng phẫu thuật đi!”- Từng câu nói một của bác sĩ lúc này, như thể những nhát dao cắm sâu vào tim anh...

Trịnh Tử Mặc thẫn thờ, anh đứng bất động, bàn tay vẫn còn dính nhiều máu. Y tá Sarah sau khi hoàn thành thủ tục sơ bộ, trông thấy Trịnh Tử Mặc dính nhiều máu đến vậy, liền nói:

“Anh này, anh có cần đi kiểm tra không? Người anh dính nhiều máu quá....”

Tử Mặc bần thần nhìn vào đôi tay rướm máu của mình, run rẩy nói: “Đây không phải máu của tôi..”

Trông thấy gương mặt trắng bệch của Giang Cẩn Huyên được đẩy vào bên trong, Tử Mặc rơi nước mắt:

“Anh sẽ bảo vệ em, anh đã mất đi gia đình của mình, anh không muốn lại mất cả em”

Đó là những gì anh đã từng nói với cô. Giờ thì sao, anh lại trở nên kém cỏi, lại để cô gái anh yêu nhất đứng ở bờ vực của sự sống và cái chết...Đôi mắt đẫm nước mắt lúc ấy của cô, sự hi vọng mà cô dành cho anh chưa bao giờ tan biến...

Claire và mọi người vội chạy vào bệnh viện: “Ryder!!”. Truyện Kiếm Hiệp



Trông thấy ánh mắt thất thần của anh, Claire sợ hãi, giữ chặt vai anh: “Anh sao vậy? Bác sĩ Giang...cô ấy ổn không?”

William và người của CIA cũng đã đến bệnh viện. Ông nhìn vào phòng phẫu thuật, rồi quay sang nhìn Trịnh Tử Mặc, trông vết máu của Cẩn Huyên trên người anh, ông đau lòng:

“Tại sao...”

....

Tử Mặc vẫn đứng im bất động. Chưa bao giờ anh cảm thấy tuyệt vọng như thế này...

Từng người mà anh yêu thương, đều lần lượt rời đi. Anh không muốn phải dùng chữ “nếu như”...

Nếu cô không thể tỉnh lại, thì anh sẽ ra sao?

Nếu cô không thể tỉnh lại, anh vẫn còn ý chí sống tiếp không?

Cô ấy là ánh sáng ban mai của mùa xuân, mang đến cho anh những hi vọng, những lời yêu thương...Vẫn còn nhiều điều anh muốn nói với cô, lẽ nào cô định cứ thế mà bỏ rơi anh sao?

Bác sĩ trưởng của bệnh viện lúc này chạy vội ra khỏi phòng phẫu thuật...Trông thấy gương mặt tái nhợt của ông, mọi người đều sốt sắng:

“Bác sĩ! Cô ấy ra sao rồi?”

Bác sĩ đau đầu, giọng cũng lạc đi: “Bác sĩ Giang là một trong những người có nhóm máu hiếm. Là nhóm AB Rh -...Chúng tôi thì không có nhóm máu này để truyền cho cô ấy...”

William nghe vậy thì kích động: “Hoang đường, sao có thể...”

Brad hạ giọng: “Vì nhóm này chỉ chiếm 0.1% dân số thế giới. Khoan...”

Trịnh Tử Mặc quay sang nhìn ông: “Sếp, ông có biết vì sao ngày ấy, bố của tôi không thể hiến máu được mẹ tôi không?”

Brad ngỡ ngàng. Năm đó, Laura đã bị nhập viện vì mất máu quá nhiều, nhưng tuyệt nhiên trong bệnh viện, không một ai có thể truyền máu cho cô ấy, kể cả Trịnh Tử Hoàng...dù cho nhóm máu của ông là AB Rh +...

Claire ngẩn người: “Mẹ của anh ấy, mang nhóm máu AB Rh-...Đúng rồi, trong hồ sơ của Ryder...”

Trịnh Tử Mặc tiến tới bác sĩ: “Bác sĩ, tôi là người mang nhóm máu AB Rh-“...

Nghe tới đây, bác sĩ ngỡ ngàng nhìn anh: “Sao...anh nói gì?”

Y tá Sarah chạy ra: “Bác sĩ, chúng ta phải làm sao đây? Huyết áp của cô ấy đang giảm rất nhanh”.



Bác sĩ quay về phía Sarah: “Chuẩn bị đi. Chúng ta có máu rồi”- rồi chỉ vào Trịnh Tử Mặc. Sarah bàng hoàng nhìn anh: “Thật sao?”

Trịnh Tử Mặc vội theo bác sĩ vào phòng phẫu thuật. Trông thấy bóng dáng anh vội vã mặc đồ bảo hộ, Aaron thở dài: “Không ngờ lại có thể có sự trùng hợp đến vậy”.

William thở phào. Ngày trước, lúc xem hồ sơ tiền sử bệnh của Giang Cẩn Huyên, ông đã rất lo lắng. Vì cô là người mang nhóm máu hiếm, nên ông rất lo ngại đến việc để cô có một cuộc sống tự do với đầy rẫy nguy hiểm thế này...Ông cũng không nghĩ, người đàn ông mà Giang Cẩn Huyên dành trọn trái tim này, lại có một nhân duyên đồng điệu, sắc bén đến thế...

Trịnh Tử Mặc được sắp xếp một gường bệnh ngay sát bàn phẫu thuật của Giang Cẩn Huyên...Trông cô thoi thóp với chiếc máy thở, anh thật sự rất đau. Anh nén nước mắt, rồi nằm lên giường bệnh. Sau khi giám định máu đầy đủ, y tá Sarah bắt đầu kĩ thuật lấy máu của anh, các bác sĩ cũng nhanh chóng hành động, để đưa ra liệu pháp cứu chữa phù hợp...Có nằm mơ họ cũng chẳng ngờ, họ đang phải giành giật sự sống cho nữ bác sĩ họ yêu quý nhất ở đây...Một nữ bác sĩ kiên định, xinh đẹp và giàu lòng nhân từ...

Đội ngũ FBI và CIA ở ngoài, thấp thỏm chờ đợi. Claire không biết phải nói gì, liền hỏi Aaron:

“Adam ổn chứ?”

“Tôi đã cho người canh chừng rồi. Còn thi thể của Amber, có lẽ đợi một thời gian đi”.

Nghe tới đây, Claire bất an nhìn vào phòng phẫu thuật, nước mắt không ngừng rơi: “Bác sĩ Giang sẽ không sao đúng không?”

Brad vỗ vai Claire: “Hãy tin vào cô ấy. Cô ấy là một người rất mạnh mẽ...”.

6 tiếng sau...

Giang Cẩn Huyên cuối cùng cũng được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Các bác sĩ vây quanh cô, từ từ đưa cô vào phòng hồi sức đặc biệt...Trịnh Tử Mặc cũng đi theo sau. Claire và Aaron chạy lại chỗ anh: “Anh có sao không?”

Tử Mặc lắc đầu. Bác sĩ tiến tới:

“Tạm thời cô ấy đã qua cơn nguy kịch....Nhưng có điều, xác suất tỉnh lại hiện tại là không cao...Nên tôi mong mọi người hãy kiên nhẫn chờ đợi...”

Nghe tới đây, mọi người đều cảm thấy đỡ căng thẳng đi phần nào...William cúi đầu: “Cảm ơn bác sĩ rất nhiều”.

Trông Giang Cẩn Huyên được đẩy vào phòng hồi sức, tất cả mọi người đều im lặng...

Một người cấp dưới của Trịnh Tử Mặc chạy vào, nói với Brad:

“Sếp...”

Brad quay lại: “Có chuyện gì?”

“Masaki Ako ở phòng tra khảo, nói là muốn gặp đội trưởng”.