Chương 6: Người hành nghề tang lễ (6)

Tại sao người đàn ông buộc tóc này lại nhìn cô chằm chằm như vậy?

Có phải là chuẩn bị hại cô không?

Những suy nghĩ này làm Bạch Thu Diệp cảm thấy sợ hãi bất an, nhìn qua có chút đáng thương, giống như quả hồng mềm có thể tùy ý nắn bóp.

Người phụ nữ áo trắng thấy vậy chủ động hỏi: "Tôi tên Phó Dao, cô tên gì?"

Bạch Thu Diệp đáp: "Tôi tên Bạch Diệp."

"Không bằng gọi là Bạch Phiêu (Phiêu: chơi gái)." Người đàn ông buộc tóc chế giễu: "Thật phiền phức, tôi ghét nhất là trong đội ngũ có yếu gà và thánh mẫu."

"Anh nói ai là Thánh Mẫu?" Phó Dao hỏi: "Anh Kiệt cũng chưa nói gì, chẳng lẽ anh muốn vượt qua chức phận sao?"

Mạc Kiệt khiêm tốn xua tay: "Ha ha, tất cả đều là những người bắt đầu làm lại, nên khoan dung một chút. Còn nữa, mọi người đều bình đẳng, vượt qua chức phận gì đó, sau này đừng nói nữa."

Phó Dao liên tục gật đầu đồng ý.

Bạch Thu Diệp như tách biệt khỏi mọi việc, thờ ơ lạnh nhạt đứng bên cạnh xem bọn họ cãi nhau.

Người đàn ông buộc tóc làm việc rất kích động.

Phó Dao lòng dạ cực sâu.

Mạc Kiệt khéo léo đưa đẩy, không để lộ sơ hở.

Người phụ nữ áo xanh thì không rõ tính cách.

Còn có một chàng trai trẻ nãy giờ vẫn chưa lên tiếng.

Lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân cắt ngang cuộc tranh chấp. Một người phụ nữ bưng một cái mẹt bước vào phòng.

Bà ấy mặc một bộ tang phục màu trắng, cái mẹt cầm trên tay đựng mứt quả hồng.

Mứt quả hồng có màu sắc tươi đẹp, nhưng nhìn qua giả tạo không thể giải thích được.

"Là người thuê sao?"

Mấy người hạ thấp giọng thảo luận. Bạch Thu Diệp theo bản năng giơ tay nhận lấy cái mẹt từ tay người phụ nữ.

Đám người Mạc Kiệt đều sửng sốt.

Cô đang làm gì vậy? Tại sao lại đi nhận những thứ không rõ ràng như vậy?

Có vài thứ đυ.ng sẽ chết đó!

Đúng là hành động kẻ yếu mới làm.

Bạch Thu Diệp ôm cái mẹt, trong lòng tự trách mình.

Mười ba năm, gần năm nghìn lần tuần hoàn, đã quen thuộc đến mức thành thói quen.

Vừa rồi không để ý, lại vô tình để lộ thói quen này.

Ánh mắt Đỗ quả phụ dừng lại trên người Bạch Thu Diệp một lúc, thoáng qua vẻ không hiểu.

"Cảm ơn."

Mọi người đều sững sờ.

Người thuê là nhân vật quan trọng nhất phó bản, sự sống của người chơi phần lớn đều phụ thuộc vào người thuê.

Chỉ cần người thuê có thể tiết lộ thêm một ít quy tắc nghề nghiệp, cơ hội sinh tồn của bọn họ sẽ tăng lên rất nhiều.

Nửa năm trước, khi mọi người còn là người mới, có không ít người muốn lấy lòng người thuê, nhưng đều không thành công, sau đó gặp phải những thử thách cực kỳ khốc liệt và đáng sợ.

Vì vậy, mọi người đã đưa ra kết luận rằng — không thể nâng cao mức độ thiện cảm của người thuê.

Nhưng vừa nãy, lần đầu tiên bọn họ nghe được người thuê nói cảm ơn với người chơi.

"Cô vậy mà trong lúc vô tình làm được chuyện mà những người khác cũng không làm được." Mạc Kiệt thầm nghĩ trong lòng: "Cũng chỉ có loại người mới không có kinh nghiệm này, mới có thể đánh bậy đánh bạ làm được."